Hộc, hộc! Tiếng thở gấp ngày một nhanh, bỗng vang lên tiếng chát của sự va chạm xác thịt, là hắn vỗ lấy bờ mông trắng trẻo của Cố An, thân dưới luận động như một con dã thú. Xung quanh căn phòng đều là một màu tối sầm, không có lấy một lối thoát.
"Tiểu An! Em không bao giờ được rời khỏi đây! Em là của anh, cho dù có thành cát bụi!"
"Đông Quân! Tôi đau, thật sự đau!"
Cố An cùng thân thể chằng chịt dấu hôn cố gắng chống cự sự điên cuồng ấy, vừa đau đơn vừa khoái lạc.
Sự đê mê của xác thịt đã làm cô thấy được những thứ mình chưa bao giờ thấy.
"Không! Không!"
Cố An bật dậy trong cơn mơ ngủ, tóc thấm mồ hôi dính lên cạnh mặt, hoảng loạn nhìn vào hư không.
Mình nghĩ nhiều rồi, Đông Quân tính tình không tàn bạo như vậy, sao có thể làm ra chuyện đó
Đông Quân ngồi bên phòng làm việc, mắt đang dán vào đống tài liệu bỗng màn hình máy tính hiện ra dáng vẻ Cố An thất thần bật dậy, khuôn mặt hoảng loạn vô cùng.
Hắn đã bỏ ra một số tiền lớn để mua chiếc cam giấu kín này, thậm chí dùng thủ thuật cũng không thể phát hiện ra.
Đông Quân chăm chú quan sát từng cử chỉ của cô, trên môi nở một nụ cười bí hiểm vô cùng.
Hắn đi sang bên phòng Cố An, tay đưa lên gõ 3 tiếng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu An? Em ngủ chưa? Anh nghe thấy tiếng động"
Cửa phòng hé ra, bên trong là Cố An vừa hoàn hồn, nhẹ giọng nói
"Em không sao, em có chút đói"
Hắn nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Cố An, đưa tay vén sợi tóc mai của cô, dáng vẻ ôn nhu hết mực.
"Đi thôi, anh nấu cho em nhé"
Hắn vào bếp thuần thục đun nồi nước, tay thái thịt chuẩn bị cho vào chung với mì.
Đôi mặt trầm xuống, hàng mi dài đầy suy tính.
Lưỡi dao dần chuyển hướng, Đông Quân cầm dao cứa lên lòng bàn tay mình một vết dài tầm 7 phân.
"Ouch!"
Cố An nghe thấy tiếng của hắn liền chạy ra, đôi tay nhỏ cầm lấy tay hắn. tỉ mỉ xem vết thương.
"Anh sao lại bất cẩn vậy, anh ngồi xuống em băng bó cho"
Cố An băng bó cho hắn, Đông Quân nhìn Tiểu An chăm chú, một giây cũng không rời.
"Tiểu An, áo anh dính máu, em cởi nó ra cho anh nhé"
Cố An có chút ngại ngùng, mặt lại càng hồng hơn, nhưng vẫn tiến đến trước mặt hắn.
Đôi tay mềm mại cầm lấy dưới góc áo hắn kéo dần lên. Không thể tránh sự đụng chạm xác thịt, bàn tay non mềm lướt nhẹ qua thân thể hắn, dù chỉ là một chút, cũng làm hắn sung sướng không ngừng.
Cơ bụng săn chắc cùng thân hình mê người của hắn lộ ra, Tiểu An ngoảnh mặt không dám nhìn thẳng.
Hắn đưa tay còn lại véo má Cố An.
"Da mặt em mỏng thật đó, đây có phải lần đầu em thấy đâu"
Cô đưa tay đấm nhẹ vào bắp tay hắn, giọng điệu trách móc
"Anh còn trêu em được nữa"
...
3 tháng trôi qua nhanh chóng, ngày ngày hắn đều ôn nhu chăm sóc Cố An, cô sớm đã buông bỏ mọi phòng bị với hắn, thậm chí còn có chút cảm tình.
Nhưng cô chỉ thắc mắc tại sao khu căn hộ của cô tầng cao nhất khi đó tại sao lại không được sửa nữa, mà lại tu sửa thành khu giải trí.
Cố An có hỏi qua Đông Quân thì hắn chỉ trả lời qua loa, đại loại như là thấy chỗ đó phù hợp.
Không cần nói cũng biết Đông Quân nghĩ gì trong đầu, hắn không muốn Cố An về căn hộ cũ, tách hắn ra, dù