Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1049


trước sau

Chương 1049

“Ừm, đúng vậy, vừa rồi em quên nói với anh.”

Nguyễn Khánh Linh có chút xấu hổ.

Dù sao cô cũng sẽ không chủ động nhắc đến chuyện mình đã kết hôn với người khác.

“Anh ta đối xử với em thế nào?

Mạch Phong Trần tiếp tục hỏi.

Lúc này Nguyễn Khánh Linh nở một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt lấp lóe ánh sao, nụ cười của cô rất ngọt ngào, những cảm giác áy náy vừa rồi trong lòng cũng tiêu tán bớt.

Cô cười, giọng mềm mại thêm một chút: “Anh ấy đối xử với em rất tốt.”

Bộ dạng của Nguyễn Khánh Linh không giống như trong tưởng tượng của Mạch Phong Trần, anh ta nghĩ là Khánh Linh chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười tràn ngập trên khuôn mặt cô.

Trong lòng Mạch Phong Trần không khỏi cảm thấy luống cuống.

Anh ta đột nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nên anh ta không nói thêm câu nào.

Da mặt Nguyễn Khánh Linh mỏng nên cũng không bao giờ cố ý nhắc đến chuyện của mình và Phạm Nhật Minh trước mặt người ngoài, cho nên cô thấy rất may mắn khi Mạch Phong Trần không tiếp tục hỏi.

Bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện, thế là liền hỏi: “Anh Phong Trần, hôm đó ở bữa tiệc tối, có phải em nhìn thấy anh không? Còn có người mua cái hoa tai có phải là anh không?”

Nghe vậy Mạch Phong Trần cười gật đầu, anh ta nhanh chóng thừa nhận: “Là anh, còn đôi hoa tai trước đó, lúc du thuyền xảy ra chuyện là tôi đã làm mất rồi, lúc đó còn tưởng rằng có nhảy xuống đáy biển cũng không tìm thấy nữa, sau đó vô tình tham gia triển lãm của buổi tiệc tối hôm đó, cái hoa tai cũng ở đó, tự nhiên muốn mua lại nó một lần nữa thôi.”

“Thế nhưng người đấu giá không phải anh.”

Nguyễn Khánh Linh

nói.

“Ừ, đêm hôm đó anh chỉ lộ mặt một cái, sau đó có việc đi trước, để cho người phía dưới anh ra giá.”

Mạch Phong Trần giải thích.

“Hóa ra là thế.” Nguyễn Khánh Linh giống như suy nghĩ gì đó.

Người đàn ông nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt sâu một chút, hỏi: “Khánh Linh, cái hoa tai kia năm đó là em nói cho tôi mượn tạm, chờ lúc anh về rồi thì sẽ trả, bây giờ anh đã về rồi, cũng đã mang hoa tai về lại cho em, bây giờ em muốn quay về lấy với tôi không?”

Nguyễn Khánh Linh nghĩ nghĩ rồi nói: “Được rồi, bây giờ cũng muộn rồi, em không đến quấy rầy anh nữa, ngày mai đến lấy cũng được.”

Thật ra trong lòng cô thật sự rất muốn có thể một lần nữa đặt đôi hoa tai kia của mẹ cùng với nhau một chỗ một lần nữa.

Mà lúc đó sở dĩ Nguyễn Khánh Linh đem ái hoa tai kia cho Mạch Phong Trần chính là nghĩ làm lời hứa sau này anh ta sẽ trở về, cũng không thật sự có tâm tư gì khi đưa hoa tai cho anh ta.

Bởi vì đó là di vật duy nhất mẹ cô để lại cho cô, cô không thể cứ như vậy mà tùy tiện tặng cho người khác.

Nghe thấy Nguyễn Khánh Linh nói, Mạch Phong Trần cũng không nói lại gì, chỉ là ừ một tiếng, lập tức tiếp tục dẫn cô đi dạo vui chơi.

Phạm Nhật Minh sau khi bị Nguyễn Khánh Linh tắt điện thoại thì giận quá hóa cười.

Cô gái kia cuối cùng cũng học được rồi, không chỉ dám lừa anh hết lần này đến lần khác còn dám tắt điện thoại của anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện