Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 105


trước sau

Chương 105

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp mê người của Phạm Nhật Minh: “Em lấy thân trả nợ được không?”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên đỏ mặt, cô mở miệng, úp úp mở mở hồi lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Thấy vậy, Phạm Nhật Minh mỉm cười, ý trêu đùa trong mắt anh cũng biến mất, anh đứng dậy từ trên giường: “Đùa em thôi.”

“Vé máy bay về nước là chiều ngày mai, em chuẩn bị một chút đi.”

Nói xong, Phạm Nhật Minh rời đi.

Mà Nguyễn Khánh Linh ngồi trên giường, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Cô cắn chặt răng, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Những lời Phạm Nhật Minh vừa nói, nhất định là đang bắt nạt cô, cô phải tìm cơ hội để trả lại tiền cho anh.

Vào buổi chiều, Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh vội vàng đến sân bay, hai người ngồi ở khoang hạng nhất.

Vừa lên máy bay không lâu, Nguyễn Khánh Linh liền cảm giác được có ánh mắt nào đó đang theo dõi mình.

Cô nhìn quanh, nhưng không thấy ai đang nhìn mình.

Nguyễn Khánh Linh có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng không nghĩ thêm gì chỉ cho rằng mình suy nghĩ nhiều nên lấy tạp chí ra đọc.

Không bao lâu, cô cảm thấy dường như có một người đang đứng bên cạnh mình.

Nguyễn Khánh Linh ngước lên nhìn thì thấy một người đàn ông đang đứng bên trái cô, thấy

cô đang nhìn mình, người đàn ông đó mỉm cười chào cô.

Theo phép lịch sự, Nguyễn Khánh Linh cũng gật đầu chào hỏi.

Ngay sau đó, người đàn ông đó ngồi xuống vị trí phía dưới bên trái của Nguyễn Khánh Linh.

Vì đây là khoang hạng nhất nên bố trí chỗ ngồi cơ bản là xếp thành nửa vòng tròn, vị trí của Phạm Nhật Minh ở bên phải Nguyễn Khánh Linh, còn người đàn ông kia vừa vặn ngồi phía bên trái của cô.

Người đàn ông rất cao lớn, tóc vàng mắt xanh.

Nghe giọng nói của anh ta vừa rồi, Nguyễn Khánh Linh đại khái có thể đoán được anh ta là người Đức.

Sau khi người đàn ông ngồi vào vị trí, đột nhiên anh ta gọi tên Nguyễn Khánh Linh.

“Cô gái đáng yêu, cô định đi du lịch hay về nhà?”

“Về nhà.”

Nguyễn Khánh Linh quay đầu nhìn anh ta rồi trả lời.

“Cô đến từ đâu?”

“Việt Nam.”

“Việt Nam là một quốc gia vô cùng tốt đẹp. Tôi đã đến đó một lần, những người ở đó đều rất nhiệt tình.”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông người Đức rất giỏi trong việc tìm chủ đề. Mặc dù Nguyễn Khánh Linh không biết anh ta nhưng vẫn có thể trò chuyện cùng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện