Chương 1103
Ai ngờ, Phạm Nhật Minh lại hôn cô một cái, anh khẽ cười, nói: “Không phải em cảm thấy khó chịu sao? Tôi mang em đi tạo đứa nhỏ.”
“…”
Ở bên kia, tại hội sở Hoàng Đình.
Sau khi Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh rời đi, chỉ còn lại Hà Tử Ngưng, Hiên Viên Minh và Giang Đức trong căn phòng rộng lớn.
Bọn họ cũng không có ngay lập tức rời đi, Hiên Viên Minh và Giang Đức đang nói về chuyện vừa rồi.
Đôi mắt anh ta vô thức liếc nhìn chỗ ngồi của Hà Tử Ngưng, khẳng định chắc nịch một câu: “Tôi cảm thấy cô vợ nhỏ của Nhật Minh, đến tám mươi phần trăm là đang mang thai. Nhìn hai người họ ngày nào cũng quấn quýt bên nhau, nếu không có thai thì đúng là kỳ lạ.”
“Khả năng này thực sự rất lớn.”
Giang Đức cảm thấy những gì anh ta nói cũng có lý nên gật đầu đồng ý.
Kết quả là cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ lại lọt vào tai Hà Tử Ngưng, cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Nguyễn Khánh Linh có thai?
Làm sao hai người bọn họ vừa mới rời đi được một lúc, hai người đàn ông kia đã xác định rằng Nguyễn Khánh Linh mang thai?
Mặc dù lý trí của Hà Tử Ngưng đã nói với cô ta, không cần và cũng không nên ghen tị.
Nguyễn Khánh Linh chính là vợ của Phạm Nhật Minh, cô mang thai, đây là chuyện hiển nhiên. Điều này không có gì khiến cô khó chịu, hơn nữa cô cũng phải gả cho người ta.
Trong tương lai, cô ta và Phạm Nhật Minh chắc chắn sẽ là đường ai nấy đi, hai người cũng sẽ không có liên quan gì đến nhau.
Nhưng chính vào lúc này, lý trí của cô ta không thể kiểm soát được trái tim.
Đặc biệt là Hiên
Nhìn thấy cách thức uống rượu của cô, Giang Đức nhíu mày khuyên nhủ: “Tử Ngưng, uống từ từ thôi, thứ này không tốt cho sức khỏe.”
Tuy nhiên, Hà Tử Ngưng đâu chịu nghe anh ta nói, cô ta vẫn tiếp tục rót rượu vào ly. Lúc này, cô ta đã hơi say, đầu óc cũng bắt đầu trở nên rối bời.
Cô ta nhếch miệng cười một cái, đập tay xuống bàn, sau đó lắc lư đứng dậy, ném ly rượu lên không trung, nói: “Hôm nay tôi rất vui! Mọi người tổ chức tiệc rượu cho tôi, chị dâu nhỏ cũng đã có thai… Tôi muốn nâng ly chúc mừng anh Nhật Minh!”
“Con bé này, có phải nó say rồi không?”
Giang Đức bất lực nhìn Hà Tử Ngưng và hỏi Hiên Viên Minh. Nhưng mà vào lúc này, ánh mắt của Hiên Viên Minh lại đang khóa chặt trên người cô gái. Khóe miệng anh ta mím chặt, trông giống như đang tức giận vậy.
Giang Đức bất thình lình nhìn sang Hiên Viên Minh, rồi anh ta lại nhìn Hà Tử Ngưng, trên mặt anh ta dần dần hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
“Viên Minh, lát nữa tôi còn có việc. Tôi đi trước nhé. Đến lúc nữa mà cậu rời đi thì tiện đường đưa Tử Ngưng về luôn nhé.”