Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1130


trước sau

Chương 1130

Dì Hoa cảm thán một câu, ngay sau đó bà ấy lại nói: “Để tôi dẫn hai người vào gặp bà chủ đi!”

“Được!”

Lúc này bà Nguyễn đang nằm trên giường nhưng mà hai mắt bà ấy mở to và nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong mắt không có một chút ánh sáng, cũng không biết bà ấy đang suy nghĩ gì nữa.

“Bà chủ! Bà xem ai tới này!” Trong giọng nói của dì Hoa lộ ra vẻ vui vẻ.

Ba người đi vào trong phòng, lúc này bà Nguyễn nghe có tiếng nói nên mới giật giật mí mắt rồi quay đầu nhìn mấy người đang tiến đến, cặp mắt vốn đang trống rỗng không có tinh thần lập tức sáng lên.

Dì Hoa đỡ bà ấy từ trên giường ngồi dậy, bà Nguyễn ngoắc ngoắc tay với Nguyễn Khánh Linh, giọng nói già nua nhưng vẫn rất hiền hòa, bà ấy nói: “Lại đây nào Khánh Linh! Tới ngồi bên cạnh bà nội để bà nội nhìn cháu một chút.”

Vừa nghe thấy giọng nói của bà nội, hốc mắt của Nguyễn Khánh Linh lập tức không tự chủ được nóng lên.

Cô lập tức vội vàng tiến lên và ngồi ở mép giường của bà Nguyễn.

Nguyễn Khánh Linh nắm chặt tay của bà nội, trong giọng nói tràn đầy vẻ áy náy: “Bà nội! Cháu thật sự xin lỗi vì lâu như vậy mà không tới thăm bà.”

Làm sao bà Nguyễn lại để cháu gái tự trách được, bà ấy cười nói: “Cháu đâu có làm gì sai chứ! Mấy đứa còn trẻ thì nên ở bên ngoài vui chơi nhiều một chút, bà chỉ là một bà già thì có gì mà phải đến gặp thường xuyên.”

“Bà nội…”

Nguyễn Khánh Linh sờ sờ bàn tay già khô cằn nhăn nheo của bà nội, trên mặt bà ấy đã trải đầy nếp nhăn, có lẽ bởi vì bệnh đau hành hạ cho nên khớp xương của bà ấy có chút rõ ràng, cũng rõ ràng già nua hơn nhiều, dường như trong một đêm đã già đi không ít.

Trong lòng Nguyễn Khánh Linh vừa âm thầm tự trách lại cảm thấy rất khó chịu, đột nhiên cô nghẹn ngào

không nói nên lời.

Lúc này Mạch Phong Trần vốn đứng một bên cũng bước về phía trước, anh ta đứng bên cạnh Nguyễn Khánh Linh và an ủi: “Khánh Linh! Em có thể đến thăm bà Nguyễn là một chuyện vui mà, sao lại khóc chứ!”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh lại thật sự kìm nén nước mắt lại.

Anh ta nói không sai, lúc đầu tâm trạng của bà nội đã không được tốt cho lắm, nếu cô còn khóc trước mặt bà nội nữa thì chẳng phải chỉ càng tăng thêm gánh nặng trong lòng bà nội sao?

Bà Nguyễn nghe thấy lời nói của Mạch Phong Trần cũng ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, lúc đầu vẻ mặt bà ấy cũng giống như dì Hoa vậy, bà ấy cũng không dám xác định thân phận của Mạch Phong Trần.

Sau đó dì Hoa cũng tiến lên giải thích cho bà Nguyễn một chút, lần này nụ cười trên mặt bà ấy càng trở nên rõ ràng.

Bà ấy cũng kêu Mạch Phong Trần ngồi xuống bên cạnh.

Lúc đầu trong phòng vắng ngắt lạnh tanh nhưng bởi vì Nguyễn Khánh Linh và Mạch Phong Trần đến mà ngược lại trở nên náo nhiệt rất nhiều, cũng có chút sức sống hơn trước.

Chạng vạng tối, dì Hoa làm một bàn món ăn thật to, Nguyễn Khánh Linh cũng đỡ bà Nguyễn từ phòng ngủ đi tới phòng ăn và ngồi xuống ở vị trí của bà ấy, Nguyễn Khánh Linh ngồi bên phía tay phải của bà Nguyễn, Mạch Phong Trần ngồi bên cạnh Nguyễn Khánh Linh.

Bởi vì dì Hoa đã chăm sóc bà Nguyễn rất nhiều năm, cũng tương đương như người thân trong nhà bọn họ cho nên bà ấy cũng ngồi xuống cùng với bọn họ.

Bốn người ngồi cùng bàn cơm, vừa ăn vừa cười vừa nói, trong rất hòa thuận vui vẻ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện