Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 115


trước sau

Chương 115

“Này, vừa rồi anh có thấy cô gái kia không? Lần này Đầu Hói lại tìm được một bé nghé con rồi.”

Nam biên tập viên kia cũng lộ vẻ tiếc nuối, “Một cô gái xinh đẹp như vậy lại sắp bị hủy hoại. Thật là đáng tiếc”

Nguyễn Khánh Linh không biết gì về cuộc đối thoại của họ, cũng không biết điều gì đang đợi mình ở phía trước.

Khi đến cửa văn phòng tổng biên tập, cô lại thở ra một hơi, lại thầm cổ vũ bản thân mình thêm lần nữa, rồi mở cửa phòng làm việc ra.

Đột nhiên có một mùi khó tả xông đến mũi cô.

Nguyễn Khánh Linh cau mày, nhưng khi cô nhìn xung quanh văn phòng, cuối cùng cô cũng đã hiểu tại sao tiền nhuận bút của mình luôn bị giảm đi.

Cách đó không xa có một cái chậu cây nhỏ trên bàn cà phê, dưới cái chậu là bảng lương nhuận bút.

Nguyễn Khánh Linh nhìn về phía bàn làm việc, một làn khói dày đặc gần như bao trùm cả người đang ngồi đó, Nguyễn Khánh Linh không thể nhìn rõ được mặt người ấy.

“Tổng biên tập, xin lỗi vì đã quấy rầy, tôi đến đây để phỏng vấn. Vừa rồi chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại.”

Nguyễn Khánh Linh chịu đựng mùi cay của khói thuốc và mùi thối của rác rưởi.

Nghe thấy một giọng nói trong trẻo của phái nữ, vị tổng biên tập vẫn đang hút thuốc đột nhiên dừng lại, thầm nghĩ, nghe giọng nói sao lại giống giọng của một cô bé thế?

Anh ta dập điếu thuốc rồi nhìn Nguyễn Khánh Linh.

Làn khói vẫn chưa tan hết, người phụ nữ kia lại đang đứng rất xa, anh ta chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mảnh mai.

Hai mắt tổng biên tập lóe sáng, lộ ra tia du͙ƈ vọиɠ.

Vốn dĩ anh ta đã xem bản thảo được giao, văn phong trong đó rất già dặn, cứ tưởng người viết cũng phải là

một phụ nữ trung niên lớn tuổi, hoặc thậm chí là một ông già, nhưng ai biết được, lại là một cô gái xinh đẹp chứ!

Anh ta đột nhiên cao hứng, vội vã rời khỏi chỗ ngồi, đi đến chỗ Nguyễn Khánh Linh.

Nhìn thấy tổng biên tập và nụ cười trên môi anh ta, Nguyễn Khánh Linh luôn cảm thấy không thoải mái, cô lùi lại một bước, nghĩ thầm Tạp chí Hương Xuân là một tạp chí lớn nên cũng tổng biên tập cũng không thể làm gì bậy bạ được.

Vì vậy, cô cười hỏi: “Tổng biên tập, trong điện thoại tôi cũng đã hỏi anh rồi. Tạp chí của anh có ý muốn tuyển dụng tác giả chính thức. Không biết anh có yêu cầu phỏng vấn gì không?”

Lúc này, vị Tổng biên tập Đầu Hói đã đi tới gần cô, cố chấp nắm tay cô, cười nói: “Chuyện công việc thì dễ nói thôi!”

Nguyễn Khánh Linh cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, rút tay ra, an ủi bản thân, chắc anh ta chỉ quá nhiệt tình một chút thôi, không có gì đâu.

“Tôi chỉ mới biết bút danh của cô thôi, xin hỏi cô tên thật là gì vậy?”

Nguyễn Khánh Linh đáp: “Nguyễn Khánh Linh.”

“Khánh Linh, thực sự là một cái tên hay, nghe cũng dễ thương và hoạt bát như con người của cô vậy.”

Tổng biên tập tiếp tục thao thao bất tuyệt, còn đích thân rót trà cho Nguyễn Khánh Linh, trong lúc đó bàn tay mập mạp của anh ta đã nhiều lần chạm vào đùi cô.

Nguyễn Khánh Linh có là đồ ngu mới không hiểu tình hình lúc này!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện