Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1371


trước sau

Chương 1371

Giả bộ ngủ à.

Bỗng nhiên, Lê Tuấn nhếch khóe môi một cái, sau đó nở một nụ cười xấu xa.

Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông chạm nhẹ trán cô, sau đó dọc theo lông mày, dần dần hôn xuống.

Quả nhiên, cơ thể người phụ nữ trong ngực ngày càng căng thẳng.

Lê Tuấn cười nhưng không vạch trần, chẳng qua nụ hôn dần dời đến đôi môi mềm mại của cô.

Cả người Tống Ngọc đều mềm nhũn, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cô trở mình trong ngực người đàn ông, hai má nóng hổi, tiếp tục từ từ nhắm hai mắt giả vờ ngủ.

Cô cũng không biết vì sao mình lại không từ chối Lê Tuấn, vì sao lại để anh và mình ngủ chung trên một giường.

Hơn nữa, sau khi anh hôn mình, cô vẫn không đuổi anh xuống giường…

Lê Tuấn thấy cô đang thẹn thùng cũng không định vạch trần cô mà chỉ ôm cô an tâm nhắm mắt lại.

Chỉ một lát sau, hơi thở người nào đó dần vững vàng hơn.

Tống Ngọc đang suy nghĩ lung tung, nhưng sau khi nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông, cô rất nhanh cũng ngủ say.

Từ khi chia tay, hai người đều chưa từng được ngủ ngon, trong trạng thái yên tâm lúc này, cả hai người đều thả lỏng nên tất nhiên sẽ nhanh chìm vào giấc ngủ hơn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Ngọc tỉnh dậy trong ngực người đàn ông.

Bởi cảnh tượng này quá quen thuộc, nên cô thoáng quên mất chuyện mình và Lê Tuấn vẫn còn cãi nhau, lười biếng duỗi eo một cái.

Cô chợt cảm giác khuỷu tay mình đụng phải thứ gì đó.

Vừa quay đầu, Tống Ngọc đã nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô cười, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Trái tim Tống Ngọc như bị thứ gì đó gõ mạnh một cái, cảm giác tê dại lan ra

toàn thân.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô lúng túng ho một tiếng, chuẩn bị đẩy anh ra thì sau lưng lại bị ôm lấy, cả người bị lật ngược trở lại.

Chóp mũi hai người chạm nhẹ, bốn mắt nhìn nhau.

Tống Ngọc không biết Lê Tuấn đang có cảm giác gì, tóm lại, trong lòng cô đang không ngừng rung động, tim đập thình thịch thật nhanh.

Cũng bắt đầu né tránh ánh mắt người đàn ông kia.

Tống Ngọc hơi cà lăm, cau mày nói: “Anh… Anh thả tôi ra..”

Lê Tuấn nở nụ cười, tiếp tục ôm lấy người phụ nữ rồi hỏi: “Tối qua ngủ có ngon không?”

Nghe thấy câu này của anh, Tống Ngọc chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, sắc mặt cô bắt đầu đỏ lên, đẩy người đàn ông ra, cô nhanh chóng chạy xuống giường, trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không biết anh đang nói gì cả.”

Nói xong, cô chạy vào phòng vệ sinh. Lúc trông thấy hai má đỏ ửng như cà chua của mình, cô lại dùng sức xoa xoa mặt: “Tống Ngọc, tao cảnh cáo mày, không được để thua nghe chưa!”

Hai người đánh răng rửa mặt xong xuôi, Lê Tuấn xuống lầu làm bữa sáng cho Tống Ngọc, lại làm những món cô thích ăn.

Về mặt ăn uống, tất nhiên Tống Ngọc sẽ không để mình phải chịu ấm ức, mặc dù bây giờ cô đang giận dỗi Lê Tuấn, nhưng đồ ăn anh làm vẫn có thể ăn được.

Cho dù Tống Ngọc vẫn chưa thể hiện rõ ràng sẽ tha thứ cho mình, nhưng Lê Tuấn đã cực kỳ hài lòng với trạng thái hiện tại của hai người.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện