Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1399


trước sau

Chương 1399

Nguyễn Khánh Linh không để ý đến Phạm Nhật Minh.

Anh không giống như trước đây, tiến lên ôm lấy cô, ngược lại chỉ lẳng lặng đứng sau lưng cô, nhìn bóng lưng của cô mà không nói gì cả.

Anh đang đợi sau khi Nguyễn Khánh Linh hết giận thì sẽ nói chuyện thật ổn thỏa với cô.

Chỉ là, Phạm Nhật Minh đến cùng vẫn đánh giá thấp khả năng nhẫn nại của phụ nữ mang thai.

Anh thấy đã đến lúc rồi nên đi lên phía trước, đứng bên cạnh cô, định dùng hành động bày tỏ tình cảm và giảng giải đạo lý, nhưng anh vừa gọi cô một tiếng đã bị Nguyễn Khánh Linh từ chối nghe.

Cô giơ tay, xoay đầu nhìn anh nói: “Dừng lại! Em không muốn nghe những lời đạo lý kia của anh.”

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Phạm Nhật Minh cũng thay đổi, người phụ nữ chống cự khiến anh cũng rất áp lực.

Nhưng anh làm như vậy cũng đều đang bảo vệ cô.

Tối đó lúc Nguyễn Khánh Linh nói với anh cô mang thai, ai cũng không biết được trong lòng anh vui sướng đến mức nào.

Đợi sau khi Nguyễn Khánh Linh đã ngủ, anh lén lút đến phòng làm việc, dùng thời gian một đêm hầu như đã đọc một lượt hết tất cả tạp chí điện tử về mẹ và bé, còn cả sách điện tử nữa.

Sau đó trong lòng đại khái mỗi ngày đều tạo kế hoạch dinh dưỡng cho cô, còn cả thời gian ngủ.

Anh làm những chuyện này, chẳng qua chỉ muốn bảo vệ Nguyễn Khánh Linh tốt hơn mà thôi.

Nhưng không ngờ lại dẫn đến sự chống cự và cảm giác ngược lại của người phụ nữ này.

Lần đầu tiên Phạm Nhật Minh không biết phải làm sao cả.

Anh nhìn trong mắt người phụ nữ đầy lửa giận đối với mình, tim anh có hơi đau nhói, nhưng anh lại không biết nói gì mới được.

Nhìn thấy trong mắt người đàn ông toát ra sự mất mát và tổn thương.

Lửa giận của Nguyễn Khánh Linh chớp mắt đã giảm đi không

ít, tâm trạng của cô cũng dần tỉnh táo lại.

Lại qua một lúc, cô chỉ đành thở dài, chủ động đến gần người đàn ông, vùi trong ngực anh, giống như một con mèo nhỏ tủi thân.

Cô dựa vào trong ngực anh, buồn bực nói: “Em không muốn trách anh, chỉ là em cảm thấy… Anh quản em chặt quá, em giống như phạm nhân bị quản giáo ấy, không có chút quyền tự do chọn lựa nào.”

Nghe vậy Phạm Nhật Minh ngẩn ra.

Anh thật không ngờ sự chăm sóc của mình lại khiến cô áp lực lớn như vậy.

Nguyễn Khánh Linh cảm giác được người đàn ông cứng ngắc.

Cô lo lắng lời của mình quá nặng, vội vàng nói thêm một câu: “Không phải em có ý trách anh, chỉ là… anh có thể thả lỏng một chút không, đừng có nghiêm khắc như vậy, nếu không em cũng sẽ rất khó chịu.”

Phạm Nhật Minh rũ mắt, nhìn ánh mắt đảo quanh của cô gái.

Dịu dàng nhẹ nhàng, đã không còn tức giận như ban nãy, cô cứ như một con mèo nhỏ không có sự đề phòng, ôm lấy cổ của anh, khiến người ta không nhịn được mềm lòng.

Những lời này của Nguyễn Khánh Linh cũng thật sự làm thay đổi suy nghĩ ban đầu của Phạm Nhật Minh.

Anh hoảng hốt, hành động của anh lại khiến cô khó chịu như vậy, anh còn không biết điều mà khiến cô chịu ấm ức lâu như vậy.

Anh ôm chặt cô vào lòng, nói: “Xin lỗi.”

Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông có sự áy náy.

Nguyễn Khánh Linh vốn rất mạnh miệng, nhưng mà lúc Phạm Nhật Minh nói xin lỗi cô, cô lại cảm thấy giống như mình đang ăn hiếp anh, cô cười hì hì, che giấu sự lúng túng của mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện