Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1481


trước sau

Chương 1481

Lúc nghe được tin Phạm Nhật Minh bị thương, ông cũng không để ý đến sự trách cứ của Phạm Thành, trực tiếp năn nỉ ông cụ Phạm để được quay về chăm sóc cậu chủ.

Lúc này khi nhìn thấy Phạm Nhật Minh, chú Hùng cười rưng rưng nước mắt, bước nhanh đến bên cạnh giường của Phạm Nhật Minh.

Phạm Nhật Minh nhìn ông già trước mặt, trong họng cũng hơi nghẹn lại, anh đã thấy chú Hùng từ một người hơn ba mươi tuổi trở thành một người đã bạc tóc.

Thật ra từ sau khi bố mẹ qua đời thì người chịu cực không chỉ có mình anh mà còn có ông già trước mặt này.

Trong lòng Phạm Nhật Minh rất biết ơn, anh nhìn chú Hùng, chỉ nói một câu: “Chú Hùng, chú về rồi.”

“Ừ.”

Cuối cùng chú Hùng vẫn không nhịn được nghẹn ngào gật đầu.

Nguyễn Khánh Linh đứng bên cạnh nhìn thấy  vậy thì trong lòng cũng rất cảm động.

Cô và chú Hùng đều rất hiểu Phạm Nhật Minh, hiểu anh che giấu tâm trạng của mình như thế nào, nên bình thường nhìn anh có vẻ lạnh lùng, thờ ơ không thân thiện, nhưng mà cô lại hiểu chỉ một câu nói ngắn gọn này của anh, chỉ vài chữ này ẩn chứa bao nhiêu tình cảm sâu nặng.

Lúc này Nguyễn Khánh Linh không muốn tiếp tục để bầu không khí trở nên bi thương, dù sao hai người gặp nhau cũng là chuyện vui mà.

Cô cũng bước lên phía trước, đầu tiên là đưa ghế cho chú Hùng, sau đó lại ngồi bên mép giường của Phạm Nhật Minh, vừa cười vừa nói: “Chú Hùng, mấy ngày này chú bị gọi đi

làm chuyện quan trọng gì thế? Mãi mà chả thấy thả người về.”

Nghe vậy thì vẻ mặt xúc động của chú Hùng cũng dần biến mất.

Ông lau khóe mắt một cái, cũng cười đáp: “Thật ra cũng không phải là chuyện quan trọng gì, cũng không khác ở nhà là mấy.”

“Vậy sao phải gọi chú đi chứ?”

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rất lạ.

Nghe vậy vẻ mặt của chú Hùng hơi trầm xuống, nhưng mà lại nhanh chóng nở nụ cười nói: “Ai mà biết được.”

Thật ra thì chú Hùng và Phạm Nhật Minh đều biết rõ nguyên nhân.

Phạm Thành muốn đẩy ông ra, muốn để bên cạnh Phạm Nhật Minh không còn ai có thể tin được, muốn tăng sự tồn tại của bản thân, hơn nữa cũng còn một nguyên nhân khác.

Chú Hùng nhìn Nguyễn Khánh Linh vẫn đang hoang mang, nụ cười trên mặt ông lại càng tươi hơn, nói: “Nhưng mà chú nghĩ, thật ra là cũng có một một nguyên nhân.”

“Là gì ạ?”

“Không phải cô Hà đang mang thai sao? Vậy nên mới gọi chú đến giúp.”

Chuyện này dù sao cũng là thật, chú ấy cũng thật sự sang đó giúp đỡ.

Nguyễn Khánh Linh như suy nghĩ gì đó, gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Nhưng mà nếu Phạm Nhật Minh đã không nói cho cô biết nguyên nhân thì hẳn là không muốn cô phải lo lắng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện