Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1496


trước sau

Chương 1496

“Ting.”

Lúc này thang máy trước mặt Nguyễn Khánh Linh phát ra tiếng kêu.

Cô đi vào thang máy, ban nãy lễ tân ở tầng một cũng không chắc chắn rốt cuộc là Amber ở đâu nên Nguyễn Khánh Linh định hỏi lại một chút.

Cô vừa bước ra khỏi thang máy thì đã gặp một người đàn ông.

Người này rất cao cũng rất gầy, hai tay ôm hai hộp giấy hình vuông, bên trong hộp giấy chứa rất nhiều tài liệu, có một số tràn ra ngoài hộp.

Lúc Nguyễn Khánh Linh đi ra khỏi cửa thang máy bất ngờ khiến anh ta không kịp đề phòng nên vội vàng tránh ra, kết quả là những giấy tờ trong hộp giấy đều bay ra ngoài.

Thấy vậy Nguyễn Khánh Linh sững sờ, sau đó lập tức ngồi xổm xuống giúp anh ta nhặt tài liệu rơi trên mặt đất.

“Xin lỗi, tôi không thấy anh.”

Nguyễn Khánh Linh vừa nhặt vừa áy náy nói, vừa rồi đúng là cô quá vội nên không ngờ tới bên ngoài cửa thang máy có người chờ sẵn, người ta vì cô nên mới bị rớt tài liệu.

“Không sao đâu.”

Người đàn ông này chỉ trả lời ngắn gọn ba chữ, giọng nói cũng không có bất cứ cảm xúc gì.

Hai người nhanh chóng xếp giấy tờ vào hộp giấy.

Người đàn ông kia không nói gì, lúc đang ôm hộp giấy định đi thì Nguyễn Khánh Linh bỗng nhiên hỏi: “Xin hỏi anh có biết phòng làm việc của Amber ở đâu không?”

Nguyễn Khánh Linh không ngờ là lúc người đó nghe thấy câu hỏi của cô thì bàn tay đang cầm hộp giấy hơi khựng lại.

Anh ta đứng thẳng người, lúc này mới nhìn Nguyễn Khánh Linh, trên gương mặt thon dài trắng trẻo hiện lên vẻ nghi ngờ,

nhưng mà nhanh chóng biết mất, lại trở thành một cái mặt lạnh khó gần như ban đầu.

Anh ta cũng không nhận ra cô gái trước mặt này, trước giờ chưa từng gặp bao giờ.

Sao cô lại tìm mình làm gì?

“Cô tìm anh ta có việc sao?”

“Đúng vậy, anh có biết anh ta ở đâu không?”

Nguyễn Khánh Linh không nghĩ ngợi nhiều, cô vừa nghe giọng điệu nói chuyện của người đàn ông này thì có cảm giác giống như anh ta biết, trong lòng cô cũng dấy lên một chút hy vọng.

Nhưng người đàn ông kia lại không kích động như Nguyễn Khánh Linh.

Anh ta bình tĩnh quan sát người phụ nữ trước mặt từ trên xuống dưới, đột nhiên trong đầu thoáng qua vô số dự cảm về thân phận của người phụ nữ này, còn cả mục đích cô đến tìm mình và tại sao lại xuất hiện vào giờ phút mấu chốt này.

Một lát sau, người đàn ông không trả lời câu hỏi của Nguyễn Khánh Linh mà lại hỏi ngược lại cô: “Cô là ai?”

Anh ta hỏi rất trực tiếp nhưng cũng rất máy móc.

Mặc dù người phụ nữ trước mặt trông rất xinh đẹp và có khí chất, ăn mặc cũng không hề bình thường, chắc chắn thân phận không thấp.

Nhưng dẫu sao bây giờ cũng đã như thế này rồi, anh ta cũng không cần phải giả vờ bằng dáng vẻ dối trá kia nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện