Chương 1812
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh lại lắc lắc đầu, cố gắng hồi phục tinh thần, tươi cười nói với anh: “Ngồi một lát nữa đi, em không sao đâu.”
Cho dù cô thật sự buồn ngủ muốn chết, nhưng hiện giờ mọi người mới vừa ngồi ăn chưa được bao lâu, vốn dĩ mọi người đã đợi bọn họ một thời gian dài rồi, bây giờ nếu như lại rời đi trước thì không được lịch sự cho lắm…
Vì vậy, Nguyễn Khánh Linh mới từ chối yêu cầu của Phạm Nhật Minh.
Người đàn ông cũng không bất ngờ chút nào, anh bật cười, cũng không tiếp tục khuyên cô, chỉ là thuận thế để đầu cô dựa vào vai mình rồi nói: “Vậy thì dựa đầu vào người anh một lát đi.”
Nếu như là bình thường, trước mắt nhiều người như vậy, Nguyễn Khánh Linh nhất định sẽ không làm hành động thân mật thế này với Phạm Nhật Minh.
Nhưng hiện giờ cô đang bị cơn buồn ngủ vây quanh, cũng không rảnh nghĩ nhiều như vậy, thoải mái mà dựa vào vai anh cảm nhận sự dễ chịu, hơi nhắm mắt lại.
Hành động của hai vợ chồng tuy là nhẹ nhàng không một tiếng động nhưng vẫn thu hút sự chú ý của không ít người.
Người phát hiện đầu tiên đương nhiên là Hiên Viên Minh ngồi bên cạnh họ.
Anh ta cũng là người nhiều chuyện, thấy Nguyễn Khánh Linh dựa vào người Phạm Nhật Minh, còn cố ý chọc chọc Hà Tử Ngưng ở bên cạnh, nhỏ giọng nói vào tai cô ta: “Cô mau nhìn xem, đóa hoa như chị dâu nhỏ này, thật sự xem chủ tịch Minh của chúng ta thành cái gối mềm rồi.”
Thật ra không cần Hiên Viên Minh nhắc nhở, Hà Tử Ngưng vẫn thường xuyên chú ý tới chỗ Phạm Nhật Minh.
Tuy rằng có Hiên Viên Minh chắn giữa bọn họ nhưng cô ấy vẫn có thể nhìn thoáng qua động tác của hai người.
Cô ấy thậm chí còn nghe thấy Phạm Nhật Minh cố tình đè thấp giọng nói, mang theo vẻ dịu dàng chưa bao giờ có được mà cô ấy vẫn luôn khao khát.
Trong lòng Hà Tử Ngưng hiểu rõ, câu nói của Hiên Viên Minh
Nguyễn Khánh Linh đúng là đã khiến Phạm Nhật Minh từ con người cứng rắn trở nên thật dịu dàng.
Thế nhưng, trong lòng cô ấy vẫn buồn bực rối rắm, hơn nữa vẻ cợt nhả của Hiên Viên Minh ở bên cạnh lại càng khiến cô ấy tức giận, muốn trút giận lên người anh ta nên dùng sức mà nhéo một cái thật mạnh lên đùi anh ta.
Hà Tử Ngưng cắn răng nói: “Anh không nói thì sẽ nghẹn chết à?”
Hiên Viên Minh quay đầu nhìn cô ấy, rồi lại quay đầu nhìn dáng vẻ thân mật của Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh, anh ta tấm tắc cười hai tiếng, dựa sát người vào người phụ nữ bên cạnh, giọng nói có chút trêu ghẹo: “Hà Tử Ngưng, nếu như cô có thể dịu dàng một chút như chị dâu nhỏ, nói không chừng cũng sẽ không đến nỗi đến bây giờ vẫn không gả đi nổi.”
Hà Tử Ngưng nghe thấy lời này, cảm xúc suýt chút nữa thì bùng nổ, sức lực dưới tay cô ấy càng thêm mạnh mẽ, suýt chút nữa thì kéo cả người Hiên Viên Minh xuống.
“Hiên. Viên. Minh!”
Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói ra từng từ từng chữ trong tên anh ta.
Lúc này, Hiên Minh Viên rõ ràng cảm nhận được đau đớn trên đùi, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, anh ta nhíu mày, dáng vẻ thống khổ, duỗi tay ra, khó khăn lắm mới có thể kéo được tay Hà Tử Ngưng ra.
“Có phải cô muốn mưu hại tôi không?”
Một lúc lâu sau, Hiên Viên Minh mới bình tĩnh lại, anh ta nhe răng nhếch miệng cười với Hà Tử Ngưng.
Người phụ nữ bên cạnh không thèm để ý tới anh ta chút nào, lấy điện thoại di động của mình ra, làm bộ không nghe thấy.