Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1879


trước sau

Chương 1879

Bà ấy nói: “Con gái của dì bằng tuổi với cháu.”

Lãnh Nhược Giai thấy vẻ mặt của bà ta lúc trả lời câu hỏi không có vấn đề gì, bản thân mình lại mất tự nhiên, chỉ biết cười trừ khen một câu: “Vậy chắc cô ấy cũng đang rất mạnh khỏe.”

Người phụ nữ mỉm cười gật đầu, sau đó bỗng nhiên cụp mắt trốn tránh, hạ giọng nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, đi trước.”

Lãnh Nhược Giai cảm thấy người phụ nữ này có chút kỳ lạ, vì sao trái tim cô ấy lại không ngừng xao động khi đối diện với bà ấy như thế. Trước đây Lãnh Nhược Giai chưa từng có cảm giác này, thế nên thấy vô cùng xa lạ.

Cô ta nhìn bóng lưng rời đi của người phụ nữ, lại cau mày.

Lãnh Nhược Giai không biết rằng lý do người phụ nữ này vội vã rời đi là vì sợ nếu ở lại lâu hơn nữa sẽ không kiềm chế được cảm xúc và lộ ra thân phận của mình, thế nên bà ấy đã rời đi như trốn chạy khỏi nơi này….

Về sau, mỗi khi hai người gặp lại nhau, người phụ nữ này luôn đối xử với Lãnh Nhược Giai nhiệt tình hơn hẳn bình thường, Lãnh Nhược Giai cũng mơ hồ cảm thấy gần đây số lần mình gặp được bà ấy hình như thường xuyên hơn.

Cô ấy thử hỏi người phụ nữ, sao gần đây bà hay chạy đến tầng này thế thì người phụ nữ chỉ cười và nói rằng gần đây bà ấy đã được sắp xếp đến làm việc ở khu vực này. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thấy vậy, Lãnh Nhược Giai không nghĩ nhiều nữa. Dù sao cô ấy cảm thấy mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười hiền lành và chất phác của người phụ nữ này cũng không phải quá tệ, thậm chí còn rất tốt nữa.

Buổi tối, khi Lãnh Nhược Giai về đến nhà đã hơi muộn, người hầu cũng đi nghỉ, có điều họ vẫn để lại một vài ngọn đèn trong phòng khách.

Toàn bộ biệt thự chìm trong tĩnh lặng, trạng thái này gần đây đã trở nên quá quen

thuộc đối với mọi người.

Mặc dù trước đây Lãnh Nhược Giai và Lãnh Hàn Vũ không phải là người nói nhiều, nhưng từ khi tiệc đính hôn kết thúc, hai người thậm chí còn không trao đổi gì với nhau, ngay cả một chút giao tiếp thông thường cũng không có, kể cả giao tiếp bằng mắt thông thường.

Để tránh Lãnh Hàn Vũ, Lãnh Nhược Giai luôn dậy từ rất sớm, ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà mua ở trên đường rồi ngồi ăn chung với Rew. Buổi tối cũng vậy, khi cô quay về nhà, thường thì Lãnh Hàn Vũ đã ngồi yên trong phòng ngủ của mình rồi.

Hôm nay, Lãnh Nhược Giai nhìn căn phòng khách trống rỗng, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút chua xót.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của Lãnh Hàn Vũ theo thói quen, nhưng hôm nay khác với mọi ngày, cô thực sự nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng thẳng tắp bên cạnh lan can, không biết đã đứng ở đó được bao lâu rồi.

Mặc dù ánh đèn trong biệt thự rất mờ, nhưng Lãnh Nhược Giai vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Lãnh Hàn Vũ đang chuẩn xác dừng lại trên người mình.

Lãnh Nhược Giai cũng ngẩng đầu nhìn anh ta.

Hai người yên lặng nhìn nhau trong bóng đêm, không ai lên tiếng trước.

Cuối cùng, Lãnh Nhược Giai không nói lời nào, thản nhiên thu hồi tầm mắt, trực tiếp đi lên bằng cầu thang phía bên kia, trở về phòng mình sau đó đóng cửa lại.

Lãnh Hàn Vũ vẫn đứng đó không hề cử động, không biết qua bao lâu, anh ta chăm chú nhìn vào cửa phòng Lãnh Nhược Giai như một pho tượng.

Không ai hay biết, dưới đáy mắt của người đàn ông lúc này đang cất giấu không phải sự lạnh lùng mà là vẻ đau thương xen lẫn những cảm xúc phức tạp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện