Edit: Flanty
Sau khi hai người trở lại biệt thự không lâu, chú Lý cũng lái xe về đến nhà. Vừa vào cửa ông đã sốt ruột, hoảng hốt chạy tới nhìn Bạch Xuyên, lại phát hiện anh đang an tĩnh ngồi trong phòng ăn ăn cơm.
"Nhị thiếu không sao chứ?" Lý thúc lo lắng hỏi.
"Không có việc gì." Mộc Tiểu Nhã nhẹ nhàng lắc đầu.
"Sao bỗng nhiên lại phát bệnh?" Chú Lý thở dài nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi, trước kia Bạch Xuyên chưa từng phát bệnh khi đang trên đường về nhà hoặc khi ngồi trên xe.
"Tôi và Bạch Xuyên hẹn nhau về nhà lúc 6 giờ, anh ấy kẹt xe, có chút sốt ruột, cho nên mới... đều tại tôi." Mộc Tiểu Nhã tự trách.
"Sao có thể đổ lỗi cho cô." Chú Lý không nghĩ tới Bạch Xuyên sẽ bởi vì không thể về nhà kịp mà bỗng nhiên phát bệnh, nhưng chuyện này cũng không phải là Nhị thiếu phu nhân sai, sai là sai ở...
Sai ở đâu? Do Nhị thiếu quá cố chấp, lại không linh hoạt, hay do quá để ý đến ước định với Nhị thiếu phu nhân? Nếu nhất định phải đổ lỗi cho một thứ, vậy thì chỉ có thể nói là do Nhị thiếu bị bệnh. Chú Lý nhìn vẻ mặt tự trách của Mộc Tiểu Nhã, bỗng nhiên có chút khó chịu, Nhị thiếu và Nhị thiếu phu nhân đều là những đứa trẻ ngoan, lại còn rất đẹp đôi, vậy mà Nhị thiếu lại...
"Cũng may Tiểu Xuyên không sao, chỉ là hơi sốt ruột. Chú Lý, chú gọi điện thoại cho ba mẹ, bảo họ đừng lo lắng." Mộc Tiểu Nhã cười dặn dò chú Lý, cô biết chú Lý đã nói chuyện Bạch Xuyên phát bệnh cho những người khác trong Bạch gia.
"Được." Chú Lý đi gọi điện thoại, nhưng Tiên sinh và Phu nhân đã nhanh chóng trên đường về rồi, chỉ có Đại thiếu sau khi nghe xong thì nói một câu "đã biết", hình như cũng không có ý định về nhà.
Sau khi Bạch Quốc Du và Lý Dung về nhà, Bạch Xuyên đã khôi phục lại không có gì khác thường, cảm xúc ổn định, nước da hồng hào. Họ yên tâm, lại đến an ủi Mộc Tiểu Nhã một chút, cả quá trình đều không nói lời trách móc, chỉ dặn dò Mộc Tiểu Nhã vài câu. Nhắc nhở cô rằng bệnh tự kỷ của Bạch Xuyên đã tạo nên cho Bạch Xuyên một tính cách cố chấp, bướng bỉnh, quan niệm về thời gian vô cùng mạnh mẽ, bảo Mộc Tiểu Nhã khi ở cùng với Bạch Xuyên không cần phải ấn định rõ ràng thời gian nào cả. Bởi vì một khi đã đạt thành ước định, Bạch Xuyên sẽ rất dễ dàng nóng nảy.
"Tiểu Nhã, ba mẹ nói như vậy chỉ là muốn nhắc nhở tốt cho con, không phải nói con làm không đúng. Tiểu Xuyên như vậy, khẳng định con cũng rất hoảng sợ, chuyện này không trách con, ngàn vạn lần con đừng để trong lòng." Dặn dò xong, Lý Dung lại lo lắng Mộc Tiểu Nhã sẽ nghĩ nhiều.
"Con biết, con mới cùng Tiểu Xuyên ở bên nhau không lâu, có rất nhiều thói quen con đều không rõ, mẹ nhắc nhở cũng là tốt cho con, về sau con sẽ chú ý." Mộc Tiểu Nhã sao lại không hiểu ý Lý Dung, trong lòng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là hôm nay Bạch Xuyên vì cô mà phát bệnh, cô không nhịn được mà sẽ tự trách mình.
"Con hiểu thì tốt."
"Ba, mẹ, con lên nhìn Tiểu Xuyên." Mộc Tiểu Nhã lo lắng cho Bạch Xuyên, đứng dậy về phòng ngủ.
Mộc Tiểu Nhã đi rồi, Lý Dung vẫn cau mày như cũ, bà lo lắng sốt ruột nhìn chồng: "Ông nói xem, Tiểu Nhã có thể thấy Tiểu Xuyên quá phiền toái hay không?"
Bạch Quốc Du trầm ngâm một lát, nói: "Tiểu Nhã cái gì cũng chưa nói đi, đừng đoán mò."
"Không phải là tôi lo lắng sao? Nếu Tiểu Nhã cảm thấy Tiểu Xuyên phiền toái, muốn rời đi..."
"Chúng ta đã đồng ý với ba mẹ Tiểu Nhã rồi, nếu Tiểu Nhã muốn rời đi tuyệt đối sẽ không ngăn cản." Bạch Quốc Du nhắc nhở, mặc dù ông cũng không muốn Mộc Tiểu Nhã rời đi.
"Tôi chỉ... sợ Tiểu Xuyên đau buồn." Nếu Mộc Tiểu Nhã thật sự muốn rời đi, Lý Dung sẽ không ngăn cản, cũng không có lập trường để ngăn căn, nhưng chỉ cần nghĩ đến Bạch Xuyên, trong lòng bà cũng rất khó chịu.
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn, với cả..." Bạch Quốc Du nói, "Chuyện của Tiểu Xuyên và Tiểu Nhã, chúng ta vẫn nên nói ít thôi."
"Ông có cảm thấy vừa rồi tôi cố tình nhắc nhở Tiểu Nhã, Tiểu Nhã sẽ nghĩ nhiều không?" Lý Dung lo lắng.
"Không có. Tôi chỉ cảm thấy Tiểu Nhã một mình gả đến nhà của chúng ta, cả nhà chúng ta lại để ý quá nhiều đến Tiểu Xuyên, thời gian dài, không khỏi sẽ có hiểu lầm. Tôi thấy, nên để bọn nó dọn ra ngoài sống." Bạch Quốc Du đề nghị, "Như vậy, có thể tránh được một ít mâu thuẫn."
"Vậy nếu Tiểu Xuyên lại phát bệnh thì sao?" Lý Dung bất an.
"Bà nghĩ một cuộc điện thoại có thể khiến Tiểu Xuyên an tĩnh ngồi lại trong xe sao?" Bạch Quốc Du hỏi vợ.
Không thể, Lý Dung biết rõ, điều họ có thể làm chỉ là khiến Bạch Xuyên không tự tổn thương chính mình trước khi thằng bé bình tĩnh lại.
———
Khi Mộc Tiểu Nhã trở lại phòng ngủ, Bạch Xuyên đang ngồi trên bàn viết cái gì đó.
"Tiểu Xuyên, nên tắm rửa nghỉ ngơi rồi." Bạch Xuyên mới phát bệnh xong, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy anh nên nghỉ ngơi sớm một chút.
Bạch Xuyên viết xong dòng cuối cùng, ngoan ngoãn rời khỏi bàn làm việc, cầm lấy quần áo ngủ Mộc Tiểu Nhã đưa cho, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ đến khi trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Mộc Tiểu Nhã mới tò mò đi đến bàn làm việc, muốn nhìn xem vừa rồi Bạch Xuyên viết gì. Đó là một cuốn sổ notebook, Bạch Xuyên cũng không đóng lại, notebook bị mở ra đang đặt trên bàn sách, trên trang giấy trắng tinh là nét chữ Khải xinh đẹp của Bạch Xuyên:
6 giờ, phải về nhà. Chỉ một cái nhìn này, nước mắt Mộc Tiểu Nhã nhịn cả ngày trong nháy mắt liền rơi xuống, đột ngột đến chính cô cũng chưa kịp phản ứng lại, tại sao cô lại khóc.
"Tôi tắm xong rồi." Mộc Tiểu Nhã ngây người rất lâu, Bạch Xuyên không biết từ khi nào đã tắm xong, đang đứng bên cạnh Mộc Tiểu Nhã.
"Tốt, em cũng đi tắm đây." Mộc Tiểu Nhã xoay người bỏ đi, đột nhiên lại bị Bạch Xuyên kéo lại.
"Em khóc." Bạch Xuyên nhíu mày, có chút tự trách hỏi, "Có phải vì hôm nay tôi không về nhà đúng giờ không?"
"Không phải." Mộc Tiểu Nhã cuống quít lau nước mắt, dường như chỉ cần lau khô nước mắt là có thể che giấu sự thật rằng cô đã khóc.
"Vậy vì sao lại khóc?" Bạch Xuyên không rõ.
"Em thật sự không khóc."
"Khóc." Bạch Xuyên nói chắc chắn, hai mắt sáng ngời, một biểu cảm "tôi thấy rất rõ".
"..." Lúc này, Mộc Tiểu Nhã chỉ muốn yên lặng một mình, sau đó xoa dịu những cảm xúc tồi tệ trong lòng cô lúc này, nhưng Bạch Xuyên lại không hiểu những lời cô nói, chỉ cố chấp muốn biết vì sao cô khóc. Mộc Tiểu Nhã không biết nên trả lời thế nào, bởi vì có quá nhiều cảm xúc chồng chất lại, khiến chính cô cũng không rõ vì sao mình khóc. Cô chỉ cảm thấy vừa mệt lại vừa đau lòng.
"Em không muốn nói, có thể không?" Trong giọng nói của Mộc Tiểu Nhã mang theo một tia cầu xin.
Bạch Xuyên ngẩn người, giãy giụa trong chốc lát, đột nhiên cúi người ôm chặt Mộc Tiểu Nhã, chậm nửa nhịp mới nhẹ giọng nói bên tai cô: "Không khóc, ôm một cái."
"Ô ô..." Bao nhiêu cảm xúc tích tụ trong lòng Mộc Tiểu Nhã, cô muốn đi tắm để ổn định lại cảm xúc của mình, nhưng chỉ vì một câu nói như dỗ dành trẻ con của Bạch Xuyên, nước mắt đã chảy ra như nước lũ.
"Em chỉ muốn khóc thôi, vì sao anh cứ hỏi, cứ hỏi?"
"Không hỏi, không hỏi." Bạch Xuyên vụng về vỗ lưng Mộc Tiểu Nhã.
Sau một lúc phát tiết, cảm xúc của Mộc Tiểu Nhã đã tốt lên rất nhiều, rửa mặt xong cô nằm lên giường sớm với Bạch Xuyên. Trước khi ngủ, Bạch Xuyên nhìn Mộc Tiểu Nhã muốn nói lại thôi, là vẻ mặt "tôi có lời muốn nói" chứ không phải là biểu tình không ngủ được.
"Muốn nói gì?" Mộc Tiểu Nhã bất đắc dĩ.
"Tôi muốn nói." Bạch Xuyên lập tức hưng phấn từ trong chăn ngồi dậy, "Về sau em không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi, em đừng khóc nữa nhé?"
"... Không được!" Mộc Tiểu Nhã cảm thấy bây giờ cô lại muốn khóc, "Em muốn khóc thì khóc, vì sao không cho em khóc."
"Vậy... Vậy tùy em đi." Bạch Xuyên vô tội nằm xuống. Bà nội nói không sai, tư duy của phụ nữ thật phức tạp.
———
Sáng sớm hôm sau.
Trên bàn ăn, trạng thái tinh thần của Mộc Tiểu Nhã rõ ràng không tốt lắm, các thành viên khác nhà họ Bạch nhìn thấy cũng đều biết là vì chuyện gì, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, trong lúc nhất thời, không khí trên bàn ăn có chút áp lực.
Ăn sáng xong, Mộc Tiểu Nhã đưa Bạch Xuyên tới cửa, hôm nay Bạch Tranh cũng đến công ty, vì vậy Bạch Xuyên có thể trực tiếp ngồi lên xe Bạch Tranh mà không cần chờ tài xế đến đón.
"Hôm nay, nhất định 6 giờ tôi sẽ về." Trước khi lên xe, Bạch Xuyên lại nghiêm túc đảm bảo với Mộc Tiểu Nhã.
Mộc Tiểu Nhã vừa nghe thấy lời này, trên mặt vốn đang mang ý cười lập tức cứng lại. Còn nữa? Chẳng lẽ về sau mỗi ngày đều phải như vậy sao?
"Anh sẽ sắp xếp tài xế đưa Tiểu Xuyên về trước 6 giờ." Bạch Tranh nhìn Mộc Tiểu Nhã đang cứng đờ người, bỗng nhiên nói chuyện.
Mộc Tiểu Nhã nhìn Bạch Tranh, hiểu ý của đối phương, cười nói một tiếng cảm ơn.
"... Đi thôi." Bạch Tranh không thêm gì nữa, mở cửa xe chuẩn bị rời đi.
Biểu cảm bây giờ của Mộc Tiểu Nhã, anh rất quen thuộc, có thể nói cứ cách một khoảng thời gian, trên mặt anh và cha mẹ sẽ xuất hiện một lần. Đó là trách nhiệm, áp lực, mệt mỏi, và đau lòng dây dưa lại với nhau, đó là khi thực sự nhận ra rằng việc chăm sóc Bạch Xuyên là không dễ dàng, mà loại tâm tình này cũng chỉ những người thực sự quan tâm đến Bạch Xuyên mới có. Anh hy vọng Mộc Tiểu Nhã có thể tìm được cách giải quyết áp lực, cũng tôn trọng quyết định sau đó của Mộc Tiểu Nhã.
"Chờ một chút." Lúc này, Mộc Tiểu Nhã đột nhiên gọi Bạch Tranh lại.
Động tác lên xe của Bạch Tranh dừng một chút, quay lại nhìn.
"Tài xế hôm qua đưa Tiểu Xuyên về, Mã sư phó. Hình như anh ta vô tình bị thương vì muốn ngăn cản Tiểu Xuyên đập cửa." Ngày hôm qua khi về nhà, Mộc Tiểu Nhã mới phát hiện vết thường trên mặt tài xế, nhưng lúc ấy cô cũng chỉ lo chăm sóc Bạch Xuyên, chưa kịp hỏi đến.
"... Anh biết rồi." Bạch Tranh dừng một chút, gật đầu biết nên làm thế nào. Sự việc ngày hôm qua, ít nhiều cũng nhờ sự thông minh của tài xế, đem cửa xe khóa cứng lại. Nếu dưới tình huống này mà không cẩn thận để Bạch Xuyên chạy ra khỏi xe, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
———
Đường Hải Viên.
Phương Hủy tinh thần phấn chấn lái xe đi làm, còn chưa tiến vào bãi đỗ xe, từ xa đã nhìn thấy Audi của Mộc
Tiểu Nhã. Cô ấy cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay Mộc Tiểu Nhã còn đến sớm hơn cả mình, lại phát hiện Mộc Tiểu Nhã đang ngồi ngây ngốc trên ghế điều khiển, xe cũng chưa tắt máy.
Nha đầu này đang làm gì vậy?
"Cậu làm gì đấy?" Phương Hủy đỗ xe xong, không nhịn được đi tới gõ cửa sổ.
"Phương Hủy?" Mộc Tiểu Nhã hoàn hồn.
"Tớ chứ ai, đôi mắt gấu trúc thật lớn nha, đây là túng dục quá độ, cả đêm không ngủ mà vẫn lo lắng doanh số giày của chúng ta sao?" Phương Hủy không khỏi trêu chọc.
"Bởi vì Tiểu Xuyên." Mộc Tiểu Nhã
hữu khí vô lực[1] trả lời.
[1] Hữu khí vô lực: muốn nói nhưng hết sức, bất lực. "Bởi vì..." Biểu cảm của Phương Hủy đột nhiên thay đổi, nhìn Mộc Tiểu Nhã với đôi mắt phát ra ánh sáng "
màu vàng[2]", "Đúng là túng dục quá độ nha, rốt cuộc cậu cũng trở thành người phụ nữ đã kết hôn hàng thật giá thật..."
[2] Ở Trung Quốc thì phim người lớn được gọi là phim vàng (yellow film) – ý chỉ Phương Huỷ đang có suy nghĩ không trong sáng. "Phương Hủy, tớ có việc phải ra ngoài một chuyến, buổi chiều sẽ qua đây." Mộc Tiểu Nhã không đáp lại Phương Hủy, dường như đột nhiên có quyết định gì đó, trực tiếp lái xe ra ngoài.
"..." Để lại Phương Huỷ đang đứng giữa một đám khói xe, "Làm cái gì đấy?"
———
Sau khi Mộc Tiểu Nhã rời khỏi phòng làm việc thì trực tiếp đi đến Đại học Vân Thành, cô quyết định tìm giáo sư Phùng nói chuyện.
Bởi vì tới đột ngột nên Mộc Tiểu Nhã chỉ có thể đến văn phòng của giáo sư Phùng để thử vận may, biết sáng nay giáo sư Phùng có tiết, cô lại chạy đến phòng học lớn, yên tĩnh ngồi nghe giáo sư Phùng giảng bài hết một tiết học. Lại chờ các sinh viên lên bục đặt câu hỏi cho giáo sư Phùng rời đi hết, cô mới đứng lên khỏi chỗ, cười với ông,
"Tiểu Xuyên xảy ra chuyện gì sao?" Trên con đường lớn rợp bóng cây của Đại học Vân Thành, hai người vừa đi vừa trò chuyện về vấn đề của Bạch Xuyên.
"Bác biết ạ?"
"Ngay cả khi không biết, tính toán thời gian một chút, đã đến lúc cháu tới tìm tôi." Giáo sư Phùng nói.
"Sao lại thế ạ?" Mộc Tiểu Nhã khó hiểu.
"Sống chung với người tự kỷ cũng không dễ dàng, Tiểu Xuyên tuy đã khôi phục rất tốt, nhưng bản thân vẫn có rất nhiều chỗ khác với người bình thường. Vợ chồng bình thường ở với nhau thời gian dài đều sẽ có vấn đề, huống chi là cháu với Tiểu Xuyên." Giáo sư Phùng nói, "Cháu tới muộn hơn so với dự tính của tôi."
Mộc Tiểu Nhã cười khổ.
"Nhưng cháu có thể tới tìm tôi, tôi thật sự rất cao hứng." Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Mộc Tiểu Nhã, giáo sư Phùng cười nói, "Điều này chứng minh, cháu không có ý định từ bỏ Tiểu Xuyên, cháu tới tìm tôi, là muốn khiến cho Tiểu Xuyên càng tốt hơn, đúng không?"
"Dạ." Đây đúng là suy nghĩ trong lòng Mộc Tiểu Nhã.
"Đi, đến văn phòng tôi uống ly trà, xem tôi có thể giúp gì được cho cháu." Giáo sư Phùng cười vui mừng, dẫn Mộc Tiểu Nhã đến văn phòng của mình.
Trong văn phòng, Mộc Tiểu Nhã kể lại kỹ càng tỷ mỉ tình huống phát bệnh của Bạch Xuyên cho giáo sư Phùng một lần, sau đó nghiêm túc nghe giáo sư Phùng nói.
"Thông thường người mắc bệnh tự kỷ tự lập ra một quỹ đạo cho mình, hoặc là nhất định phải hoàn thành việc mà mình đã đặt ra, nếu không thể lập tức hoàn thành được chuyện này, họ sẽ rất khó bình tĩnh lại trong một khoảng thời gian ngắn."
"Cháu biết, chính vì vậy nên hôm qua Tiểu Xuyên mới phát bệnh." Mộc Tiểu Nhã gật đầu.
"Không, cháu hiểu sai ý tôi rồi." Giáo sư Phùng cười, "Ngày hôm qua, Tiểu Xuyên cũng chưa về đến nhà, nhưng cháu đã khiến thằng bé bình tĩnh lại."
"Có gì không đúng sao ạ?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.
"Không, như vậy rất tốt, vô cùng tốt." Giáo sư Phùng liên tiếp nói hai chữ tốt, giọng nói có chút kích động, "Không linh hoạt là đặc điểm phổ biến của những người mắc bệnh tự kỷ, nhưng ngày hôm qua cháu đã giúp Tiểu Xuyên có được sự linh hoạt đó."
"Linh hoạt?" Mộc Tiểu Nhã sửng sốt.
"Không sai." Giáo sư Phùng nói, "Chúng tôi vẫn luôn cho rằng bệnh tự kỷ giống như một tấm kính, nó ngăn cách người mắc bệnh này với những người bình thường như chúng ta, nhưng một khi phá bỏ được tấm kính này thì họ có thể giao tiếp lưu loát, trên thực tế người mắc bệnh tự kỷ cũng chẳng có gì khác chúng ta cả. Về lý thuyết, những gì người bình thường có thể làm được, họ cũng có thể làm được."
"Cách xử lý hôm qua của cháu là một trường hợp rất thành công. Khi Tiểu Xuyên không thể về nhà kịp thời, cháu nói chủ động đi tìm nó, nó nghe hiểu và chấp nhận, sau đó đã bình tĩnh lại. Mặc dù, có thể là do năng lực giao tiếp của cháu tốt, tốc độ tiếp thu của Tiểu Xuyên đối với cháu cao hơn, nhưng trong một khắc đó, cháu khiến Tiểu Xuyên ý thức được là còn có một cách giải quyết khác. Điều này đối với người bình thường thì cũng chỉ là một việc rất đơn giản, nhưng đối với người tự kỷ, đặc biệt là người tự kỷ đang có cảm xúc kích động thì rất khó làm được. Nếu cháu có thể để cho Tiểu Xuyên tự ý thức được điểm này, nó sẽ chậm rãi học được cách ứng phó."
"Tự ý thức được? Vậy cháu phải làm thế nào?" Mộc Tiểu Nhã nhíu mày.
"Đừng nóng vội, cũng đừng quá áp lực, vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao, điều này đòi hỏi phải giao tiếp tốt." Giáo sư Phùng cười trấn an, "Vì vậy, bây giờ cháu đã làm rất tốt rồi, miễn là cháu vẫn ở bên thằng bé, tự nhiên nó cũng sẽ chậm rãi trưởng thành."
"Cháu đã biết, cháu nhất định sẽ làm được." Mộc Tiểu Nhã bảo đảm.
"Nói xong việc của Tiểu Xuyên rồi, chúng ta tâm sự chuyện của cháu đi." Giáo sư Phùng bỗng nhiên nói.
"Cháu?" Mộc Tiểu Nhã sửng sốt.
"Trên thực tế, so với người mắc bệnh tự kỷ thì người nhà của họ lại càng cần phải tư vấn tâm lý nhiều hơn." Giáo sư Phùng nói, "Thật ra, người tự kỷ chỉ sống trong thế giới của chính mình, bọn họ không có áp lực, cũng không cảm giác được áp lực, áp lực chỉ xuất hiện trên người nhà của họ. Ở viện điều dưỡng, mỗi năm đều có hơn một nửa cha mẹ từ bỏ việc trị liệu cho con cái của mình. Mà cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ có cha mẹ vứt con trước cửa viện điều dưỡng."
"Cháu không muốn từ bỏ." Mộc Tiểu Nhã vội vàng giải thích.
"Đừng kích động, tôi chỉ muốn nói cho cháu thôi, nếu cháu cảm thấy mệt, cảm thấy khổ sở, thậm chí từng có ý muốn bỏ cuộc cũng là điều rất bình thường, không cần tự trách móc mình quá mức, không cần đặt áp lực quá lớn cho mình. Khi nào muốn tán gẫu một chút có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào." Giáo sư Phùng nói.
Mộc Tiểu Nhã hiểu ý trong lời nói của giáo sư Phùng, giáo sư Phùng sợ cô mắc kẹt trong vòng trách nhiệm với Bạch Xuyên, bị "bắt cóc" bởi thứ đạo đức do chính mình tạo ra, cuối cùng lại bị áp lực này làm cho suy sụp. Ông ấy nhìn ra trạng thái tinh thần hôm nay của cô không được tốt, muốn tư vấn thêm cho cô để cô không áp lực.
Nhưng cô nào sẽ bị "bắt cóc" bởi đạo đức, thậm chí cô cũng không cho rằng mình có thứ tình cảm cao thượng gì, nếu có thì đời trước cô nên đồng ý với lời cầu hôn của Bạch Xuyên mới phải.
Những việc cô đang làm bây giờ, tất cả đều là cô nguyện ý.
Không liên quan đến đạo đức, không liên quan đến trách nhiệm.
Cô đã trải qua một thế giới không có Bạch Xuyên, cũng hoàn toàn không muốn trải nghiệm điều đó nữa. So sánh cả hai đời, cô ngược lại càng quý trọng hiện tại hơn.
"Cảm ơn giáo sư Phùng, cháu đã hiểu ý của bác rồi. Cháu sẽ không nhốt mình vào trong đó." Mộc Tiểu Nhã trả lời.
Dù buồn hay vui, tương lai đều là cô nguyện ý đi cùng Bạch Xuyên. Đời người ngắn ngủi, sao có thể dễ dàng buông tay.
———
Vở kịch nhỏ: Khi còn nhỏ, Bạch Xuyên cũng không giỏi giao tiếp, thậm chí có lúc còn làm cho bà Bạch khóc ra nước mắt. Một ngày nọ, thiếu nữ Nhã thấy bà Bạch khóc, không khỏi chạy tới quan tâm. Thiếu nữ Nhã: Bà Bạch, sao bà lại khóc? Bà Bạch: Không sao, chỉ là bà hơi mệt mỏi. Thiếu nữ Nhã: Có phải anh Bạch Xuyên bắt nạt bà không? Bà Bạch: Đúng vậy, bà tức đến nỗi muốn ném nó đi rồi mặc kệ luôn. Thiếu nữ Nhã: Bà nội, như vậy là không được, mẹ con nói, trẻ con làm sai thì phải dạy bảo, không thể mặc kệ được. Bà Bạch: Anh Bạch Xuyên của con rất khó dạy. Thiếu nữ Nhã: Con sẽ giúp bà đi nói anh ấy. Vì vậy thiếu nữ Nhã chạy tới thư phòng, suốt cả buổi trưa đều ngồi nói với thiếu niên Xuyên, khiến thiếu niên Xuyên không đọc xong được một trang sách nào. Không đọc được sách, lại còn bị ồn ào cả buổi trưa, thiếu niên Xuyên rất buồn bực. Vì vậy bà Bạch được chữa khỏi một cách thần kỳ.