“Lê Hoàng Việt, đừng đùa với tôi.”
Trần Khả Như xụ mặt, dựa theo sự quan sát của cô, đây tuyệt đối không phải trò đùa dai bình thường, Lê Hoàng Việt là người cực kỳ biết tự giữ mình, khả năng chịu đau rất giỏi, nếu không thành vấn đề, anh sẽ không biểu hiện ra mặt.
“Không sao cả.”
Anh nói với giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Trần Khả Như mặc kệ lời anh nói, nhíu mày lại, sau đó nhanh nhẹn vòng ra sau lưng anh, lúc này, cô bắt đầu quan sát cơ thể của anh một cách vô cùng tỉ mỉ không bỏ sót một chi tiết nào.
Bộ tây trang phẳng phiu phác họa nên dáng người vai rộng eo thon của anh, đương nhiên, thứ Trần Khả Như quan tâm không phải cái này.
Giây tiếp theo, ánh mắt của cô trở nên thẫn thờ, con ngươi dừng lại ở trên một cái lỗ đen.
“Cởi áo khoác ra!”
Cô cau mày nghiêm túc nói, bây giờ rõ ràng hình tượng Bác sĩ Trần đang lên sóng, phong cách nói chuyện của cô đã không còn nhẹ nhàng như lúc trước, con thỏ trắng nhỏ vừa rồi ngoan ngoãn đợi anh không biết đã trở thành hổ dữ oai phong lẫm liệt từ khi nào.
Lê Hoàng Việt làm theo lời cô, động tác hơi chậm chạp nhưng lại vô cùng tùy ý.
Ghét nhất chính là mấy cậu ấm nhà giàu thế này, cởi quần áo thôi cũng làm giống như đang quay chương trình truyền hình vậy, lúc nào cũng muốn làm ra cử chỉ vừa ngầu lòi vừa hoàn hảo, Trần Khả Như thuận theo tư thế của anh kéo áo xuống, động tác cực kỳ nhanh nhẹn không hề có một chút cà kê dê ngỗng nào.
“Tiếp tục cởi!”
Áo sơ mi màu trắng lộ ra ngoài, Trần Khả Như híp đôi mắt lại, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.
Lê Chí Cường nghẹn họng nhìn trân trối tổng giám đốc Lê thành thật cởi quần áo ra, mãi cho đến khi nửa người trên trần trụi để lộ ra làn da màu mật khỏe mạnh, cơ ngực cơ bụng gầy mà rắn chắc...!Ánh mắt của mấy nữ nhân viên bên này đều đã giống như bị hớp hồn!
Lê Chí Cường đột nhiên lo lắng thay cho bà chủ, sói nhiều thịt ít, trai đẹp hút gái, quá hại nước hại dân!
Cô dùng một ngón tay non mịn lạnh băng vuốt lên da thịt của anh, bên trong cánh tay của anh có một vết lõm màu đen to bằng hạt đậu tương, lớp da bên ngoài đã bị ăn mòn.
Tay của Trần Khả Như bỗng run rẩy, không biết vì sao, hốc mắt của cô lại trở nên cay xè.
“Sao vậy?”
Lê Hoàng Việt tỏ vẻ như không có chuyện gì hỏi cô.
Dáng vẻ không sao cả của anh khiến máu não của Trần Khả Như sôi lên.
Cô liếc nhìn anh bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi không cảm thấy đau sao?”
Lê Hoàng Việt thành thật trả lời: “Giống như bị ong chích một cái...!Ừm, cũng tương tự như vậy đấy.”
“Ngu ngốc!”
Trần Khả Như buộc miệng mắng, trong mắt hiện lên một cảm xúc không rõ, dần dần tích tụ lại, xoay tròn xung quanh đồng tử.
“Gan to lên rồi hả?”
Lê Hoàng Việt không ngại khoe ân ái ở trước mặt nhiều người, nhưng anh lại ghét bị người ta dạy dỗ, bộ dạng bây giờ của Trần Khả Như giống hệt một cô giáo đang dạy dỗ học sinh, hình tượng của anh đường đường là tổng giám đốc cao ngạo lạnh lùng của Á Châu, sao có thể lép vế trước cô được chứ?
“Lê Hoàng Việt, anh đừng mạnh miệng, bây giờ ở trong mắt của tôi, anh chính là một người bệnh có tính trẻ con đấy.”
Sắc mặt của Trần Khả Như đã trở nên vô cùng nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng, không hề cho anh cơ hội thương lượng.
Dứt lời, cô nắm lấy cánh tay phải không bị thương của Lê Hoàng Việt, kéo anh ra ngoài: "Lập tức theo tôi đến bệnh viện!”
Sở dĩ cô tức giận như vậy là bởi vì Lê Hoàng Việt không hề quan tâm đến bản thân mình, da tóc trên người đều là do ba mẹ ban tặng, anh cho rằng thiếu một bộ phận nào đó cũng không có gì to tát cả sao.
Rõ ràng là đã bị thương vậy mà còn vội vàng đi xử lý chuyện khác...!Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Lê Hoàng Việt nhíu mày lại, nhưng trong lòng lại nảy sinh một cảm giác xa lạ, nghĩ không ra cũng không thể nói rõ.
Người đàn ông cao lớn bị một cô gái kéo đi, ánh mắt của mọi người xung quanh trở nên nóng rực, Lê Hoàng Việt ngẩng đầu lên, đảo ánh mắt sắc bén nhìn qua, cả đám người đang duỗi dài cổ hóng chuyện lập tức run rẩy thu hồi ánh mắt, giả vờ làm công việc của mình.
Lê Hoàng Việt hài lòng nhấp môi.
Khi đi đến cửa của sảnh lớn, Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo rợn người, bây giờ đã là tháng mười, bộ váy hở ngực lộ vai khiến phần lông trên da thịt lộ ra bên ngoài của cô dựng đứng hết cả lên.
Không xong rồi!
Lê Hoàng Việt!
Trần Khả Như vội vàng khoác một chiếc áo sơ mi vào cho Lê Hoàng Việt đang để mình trần, trong lòng vô cùng căng thẳng, cô bị điên rồi sao, sao lại để cho nhiều người nhìn thấy như vậy chứ, hơn nữa lại còn là phái nữ!
Lê Hoàng Việt nhìn cô giận dỗi giống hệt một bà già cau có, thỉnh thoảng trong mắt lại vô thức toát ra sự quan tâm rồi lại cảm động, cảm xúc của Bác sĩ Trần lạnh lùng cao ngạo có sự thay đổi trông rất thú vị, không phải sao?
Bọn họ đi đến bệnh viện gần nhất.
Dọc theo đường đi, không ai nói gì cả.
Một nửa tay áo bên cánh tay phải của anh bị cắt ra, để lộ ra một ít da thịt.
Cô y tá đỏ mặt tim đập nhanh sơ cứu giúp Lê Hoàng Việt, dùng kiềm tính trung hoà xong, sau đó miệng vết thương sẽ từ từ sưng lên, sau khi hết mưng mủ rồi sẽ hình thành nên một vết sẹo lõm, cũng tức là một cái lỗ.
Lê Hoàng Việt cũng coi như may mắn hơn mấy nhân viên công tác và đám phóng viên kia nhiều.
Ngoại trừ khuyết điểm về tính cách ra, có thể nói Lê Hoàng Việt là một người hoàn hảo không tì vết.
Nhưng về sau trên làn da trắng nõn hoàn hảo không tì vết này sẽ có thêm một vết sẹo.
Tâm trạng của Trần Khả Như vô cùng nặng nề phức tạp, cánh môi mím chặt, hai mắt cứ nhìn chằm chằm miệng vết thương, sau đó tâm trí lại giống như bay vào cõi thần tiên.
Đối với loại axit chỉ bắn phải một giọt vào người đã lập tức bị ăn mòn thế này, độ lan rộng cực cao, nếu cô bị tạt cả lọ vào người, nhan sắc bị phá hoại chỉ là chuyện nhỏ, dựa theo độ gây bỏng, ngay cả tính mang cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Toàn bộ thành phố Đà Nẵng nói riêng, cả nước nói chung, nhà nước rõ ràng đã ra lệnh cấm mua bán loạt chất lỏng dung môi có thể gây nên tổn thương nghiêm trọng này, nhưng vẫn có vài người luôn biết cách lách luật, đây cũng là sự tiêu cực trong quá trình phát triển của pháp luật và xã hội.
Nếu vệ sĩ không kịp thời ngăn cả thì toàn bộ tấm lưng của Lê Hoàng Việt chắc chắn sẽ bị trúng chiêu.
Làm vậy vì một người phụ nữ thay đổi thất thường, đáng sao?
Lê Hoàng Việt, anh có từng nghĩ đến hậu quả hay không vậy?
Suy nghĩ miên man một lúc thật lâu, mãi cho đến khi y tá rời khỏi phòng khử trùng, Lê Hoàng Việt mặc quần áo nghiêm chỉnh đứng lên, dùng giọng nói hùng hồn trầm ấm hỏi: “Đau lòng lắm sao?”
Cô lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt sâu đen của anh, sau đó gật đầu.
Lúc này cô trông vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.
Nhưng lại không khiến anh chán ghét.
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng cong cánh môi mỏng lên, bình tĩnh nói: “Vậy dùng trái tim của em bồi thường tôi đi, Trần Khả Như, về sau em không được giấu tôi bất cứ chuyện gì, phải một lòng một dạ với tôi.”
Trần Khả Như gật đầu lần thứ hai.
Bác sĩ Trần hung hăng của vừa rồi đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Bên trong căn phòng khử trùng chật