Trong điện thoại giọng của cảnh sát Dư tỏ rõ sự lo lắng.
“Tôi có thể đến xem một chút được không?” Trần Khả Như điều chỉnh lại tâm trạng, liền hỏi ngay.
"Cái này..." cảnh sát Dư nói, cô chẳng qua chỉ là muốn viết luận văn báo cáo, người cũng đã chết rồi sao vẫn phải cố chấp như vậy.
Trần Khả Như cảm nhận được sự lảng tránh và do dự của đối phương, cô nhất định là đã đi quá giới hạn, việc làm người khác nghi ngờ là điều bình thường.
Cô mím môi, trịnh trọng nói: "Cảnh sát Dư, tôi có một manh mối cung cấp cho các anh.
"Manh mối?"
“Đúng vậy, chính là liên quan đến Vương Kỳ.
Tôi không nghĩ anh ta không phải là tự sát đúng không?” Trần Khả Như nói đầy ẩn ý.
Vương Kỳ và Trần Thế Phong đã gặp nhau tối hôm qua,Trần Thế Phong nhất định biết chuyện gì đã xảy ra.
Bất luận thế nào, Trần Thế Phong là cha của cô,cô không thể nghi ngờ ông ấy thêm nữa.
Mười phút sau, Trần Khả Như đã đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát Dư đưa cô đến để nhận dạng thi thể.
Mặc dù thi thể bị chương phình lên do trong nước sông nhưng vẫn có thể nhận diện được dáng người gầy gò và khuôn mặt của Vương Kỳ
Sau khi khám nghiệm pháp y, thời gian tử vong của Vương Kỳ là từ 10 giờ đêm qua đến 3, 4 giờ sáng hôm nay, thi thể bị ngâm trong nước, điều này ảnh hưởng đến việc phán đoán chính xác thời điểm tử vong.
Trần Khả Như do dự một chút,nhưng vẫn quyết định cung cấp cho cảnh sát sự thật việc cô bắt gặp Vương Kỳ đã lên xe của Trần Thế Phong trước cửa nhà của họ Trần.
Nếu Trần Thế Phong thực sự vô tội,việc này chẳng ảnh hưởng gì đến ông ấy.
Cảnh sát Dư nhìn Trần Khả Như với vẻ ngưỡng mộ, tư tưởng của phu nhân tổng giám đốc đúng là khác hẳn với người thường, vào thời khắc quan trọng vì đại nghĩa diệt thân, đến cha ruột của mình cũng có thể khai ra!
Ở thành phố Đà Nẵng, dưới sự chỉ đạo của cục trưởng, công tác trật tự an ninh được thực hiện rất tốt, nhiều nhất có vài tên trộm phạm tội bị bắt quả tang, còn tỷ lệ giết người rất thấp, dĩ nhiên là tích lũy qua nhiều năm những vụ án không có đầu mối không phải là không có, như hôm nay chứng cứ lẫn nghi phạm đều rất ít, nhờ có manh mối của Trần Khả Như,hiện tại phương hướng điều đã rõ ràng hơn một chút.
Cuộc nói chuyện giữa hai người gần như đã kết thúc, một viên cảnh sát vội vã xông cửa vào, "Cảnh sát Dư, nghi phạm mới và bằng chứng trong vụ án axit sunfuric hai giờ trước đã ở phòng thẩm, chờ anh qua."
“Được, tôi biết rồi.” cảnh sát Dư có chút kích động, anh ta bước vài bước hưng phấn, sau đó quay lại nói với Trần Khả Như, “cô Trần, tôi còn có chuyện phải làm, nếu không bà cứ về trước đi?
Trần Khả Như dựng thẳng lỗ tai,nheo mắt: "Là đồng phạm của Trầm Quý bị bắt rồi sao?"
Tim cô đột nhiên đập thình thình, lẽ nào là Võ Anh Thư? Võ Anh Thư hôm nay chính thức bị đuổi khỏi bệnh viện,buổi tối lại vào tù.Có khả năng không? Tốc độ và hiệu suất của cái vận đen này thực sự quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không phòng bị được.
Hơn nữa, Lê Hoàng Việt nói tạm thời vẫn chưa có chứng cứ nào khác để trực tiếp chứng minh rằng là do cô ta làm.
Cảnh sát Dư có một linh cảm xấu, cô Trần có lẽ không phải là muốn đến đi xem hoặc là ở bên cạnh nghe đấy chứ?
Vì vậy trước khi Trần Khả Như đưa ra yêu cầu, anh ta đề nghị trước: "Cô Trần, dù sao cũng là vụ án liên quan đến cô.
Nếu không ngại, cô đi cùng đi."
"Cảnh sát Dư, cảm ơn anh nhiều."
"Không cần khách sáo."
Lần này Trần Khả Như không có ở hiện trường đầu tiên, dù sao cô cũng không phải cảnh sát.
Vượt qua đội trưởng và cục trưởng, cảnh sát Dư cũng không quá tự phụ, mà chỉ để cho Trần Khả Như trong phòng giám sát bên cạnh nghe.
Trần Khả Như lần đầu tiên bước vào phòng giám sát, cảm giác chung giống như trong bộ phim điều tra tội phạm Hong Kong, trên màn hình máy tính có thể nhìn thấy toàn bộ nhất cử nhất động của Võ Anh Thư, kể cả những hành động nhỏ nhất của cô ta.
Võ Anh Thư của hiện tại, ngay cả khi thông qua máy móc, Trần Khả Như cũng cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của đối phương, trong mắt hiện lên vài phần kinh hãi, cả người khẽ run lên,phờ phạc, không còn chút kiêu ngạo nào của ngày xưa.
Trong màn hình giám sát, cảnh sát Dư đang thẩm vấn, Võ Anh Thư không ngừng lặp lại một câu, kẻ chủ mưu chuyện này không phải cô ta, đừng giết cô ta, hình như cô ta bị mất trí rồi.
Sau khi cảnh sát Dư lớn tiếng hơn một chút, cô ta liền bị dọa đến khai ra tên của Đoàn Thu Trang.
Đoàn Thu Trang là chủ mưu, cô chỉ là đồng phạm, mọi thứ đều do Đàm Thu Trang lên kế hoạch.
Cảnh sát Dư bên này không thể tin hoàn toàn, rốt cuộc thì Võ Anh Thư lúc này đang điên điên dại dại, trạng thái tinh thần cần phải xem xét, hơn nữa hôm nay đã rất muộn rồi, cho dù không có bằng chứng thuyết phục muốn triệu tập nhân chứng thì anh ta vẫn phải đợi đến sáng mai.
Một lúc lâu sau khi quay lại, Trần Khả Như một mình nằm trên giường, vẫn nghĩ đến lời nói của Võ Anh Thư, cô ta khai ra Đàm Thu Trang, nên chuyện này với Đàm Thu Trang chắc chắn có liên quan.Đàm Thu Trang và cô vốn không hợp nhau, thêm chuyện lần trước cô được nhận làm người phát ngôn của 123 Entertainment,Đàm Thu Trang muốn trả thù hoàn toàn có khả năng.
Lê Hoàng Việt cuối cùng cũng không về, Trần Khả Như quay đi quay lại,bị ác mộng dằn vặt cả một đêm, Vương Kỳ, Trần Thế Phong, Đàm Thu Trang, Võ Anh Thư, Trầm Quý, từng người một, một bên họ đang hát một bên cô đang đứng trên sân khấu, luân phiên ập đến gần như làm đầu cô bùng nổ.
Trước mắt cô là một đống sương mù mù mịt, dù thế nào cũng không thể xua tan.
Lê Hoàng Việt đâu rồi?
Tại sao cô lại đột nhiên lại không tìm được anh?
Vài ngày sau, chất lượng giấc ngủ của Trần Khả Như càng kém đi.
Cô không thấy Lê Hoàng Việt.
Ngày thứ hai, Lê Hoàng Việt đã gọi điện cho cô.
Anh phải đến thành phố bên cạnh để đi công tác, sẽ mất khoảng một tuần.
Cô ấy không hiểu chuyện làm ăn trên thương trường.
Lê Hoàng Việt phải phụ trách cả một tập đoàn Á Châu lớn như vậy, bao gồm nhiều chuỗi kinh doanh liên kết.
Tổng giám đốc Á Châu không phải người nào cũng có thể đảm nhận được.
Từ lời nói của Lê Hoàng Việt và Lê Chí Cường, Trần Khả Như biết được anh đã đầu tư tâm huyết của mình vào dự án 123 Entertainment như thế nào, anh huy động toàn bộ vốn của tập đoàn Á Châu, chỉ có điều là thế giới không hề biết