Sự ngạc nhiên cùng thổn thức vỡ òa từ bên trong lan tới vô số người bên ngoài trường quay.
Trần Khả Như che miệng khẽ nức nở, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Lục Tư Thành thực sự quỳ gối trước mặt cô!
Một người kiêu ngạo không khác gì con cưng của ông trời, một người gần như độc đoán và chuyên quyền như một hoàng đế...!Cô vốn cho rằng anh là người như vậy, nhưng anh lại làm thế này.
Anh ấy đang thay đổi!
Anh đột nhiên nắm lấy tay phải của cô, đôi tay run rẩy của Trần Khả Nhưđược anh nắm trọn, nhiệt độ cơ thể từ từ thấm vào da thịtcô.
"Trần Khả Như, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không, tha thứ cho kẻ khốn nạn trước đây, sau này chúng ta sẽ cùng bảo vệ cuộc hôn nhân này, được không?"
Giọng nói của anh dường như có một sức hấp dẫn và mê hoặc.
Ánh mắt anh chân thành như thể cô là người duy nhất còn lại trên thế gian.
Đây là ngôn ngữ đẹp nhất trên đời.
"Tha thứ cho anh ấy!"
"Tha thứ cho anh ấy!"
"..."
Khẩu hiệu vang lên một cách tự nhiên giữa trường quay.
Càng ngày càng vang lớn, bầu không khí xung quanh trở nên vô cùng ấm áp, sục sôi và nhiệt tình như đốt lửa.
Ngay cả host, đạo diễn, quay phim và các nhân viên trường quay đều bị tác động trước cảm xúc này.
"Đồng ý."
Trần Khả Như gật đầu lia lịa, nước mắt lưng tròng, lúc này sự im lặng còn hơn muôn vàn lời nói.
Cô rưng rưng, đôi mắt sáng long lanh, khiến người ta rung động.Khi tiên nữ khóc, lòng người dường như cũng tan nát.
Có một kiểu đẹp khác, như gió như sương.
Đôi môi mỏng của Lê Hoàng Việt khẽ cong lên, ôm lấy cô.
Không để Trần Khả Như kịp suy nghĩ hay xúc động, giây tiếp theo, đôi môi của cô bị anh chiếm lấy, liền chặt và kín khít không một kẽ hở.
Đáng lẽ ra phải vô cùng xấu hổ và ngại ngùng nhưng trước tình cảm chân thật của nam chính và nữ chính mà việc trước mắt lại trở thành cảnh đẹp ý vui.
Trần Khả Như hoàn toàn quên mất sự ngại ngùng,cũng quên luôn rằng cô đang ghi hình cho một chương trình.
Cô đã hôn Lê Hoàng Việt trước khán giả ở thành phố Đà Nẵng, thậm chí trên khắp đất nước.
Trong lòng cô tràn ngập lời nói của anh, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn cùng anh chìm đắm.
Mãi đến một lúc lâu, hơi thở trở nên rối loạn, xen lẫn vào nhau, đôi môi tê dại, Trần Khả Như mới từ từ tỉnh táo lại.
Cô đang định đẩy Lê Hoàng Việt vốn đang say mê nhấp nháp hương vị, nhưng phát hiện nhân viên xung quanh hoàn toàn không nhìn họ.
Thay vào đó họ tự quay người đi làm việc của mình, thu dọn máy móc và dọn trường quay.
Nơi vốn dĩ được lấp kín chỗ, không biết từ lúc nào đã vắng vẻ.
Lê Hoàng Việt tỉnh táo lại, rốt cuộc buông cô ra.
Khuôn mặtTrần Khả Nhưvừa đỏ vừa xanh.Không ngờ cô lại có thể hôn Lê Hoàng Việt tới tận lúc tất cả nhân viên đài truyền hình đều nghỉ làm...!
"Chuyện như này đừng ngại, tập làm quen đi".
Vốn dĩ Lê Hoàng Việt chỉ muốn làm cô bình tĩnh lại, nhưng khi anh nói ra, lọt vào tai Trần Khả Như liền biến thành lời chọc ghẹo.
"Em đi trước đây".
Trần Khả Như nào có can đảm để ở lại.
ChínhLê Hoàng Việt, anh đã biến cô thành một người phụ nữ mạnh dạn, không gì ngăn cản được.
Lục Tư Thành nhìn bóng dáng mảnh mai của cô rời đi với tốc độ sét đánh.
Đúng là một người phụ nữ nhút nhát.
Khóe miệng anh không nhịn được cười, cao giọng nói: "Chờ anh dưới tầng đài truyền hình, anh đi xuống luôn".
Đôi mắt Trần Khả Như khẽ lấp lánh, tiếng đồng ý nhẹ như muỗi kêu.
Đuôi lông mày hơi nhếch nhếch.
Bước chân của cônhẹ nhàng như một cánh bướmsặc sỡ.
Chờ Lê Hoàng Việt ở dưới tầng?
Bác sĩ Như khó xử nghĩ, thôi bỏ đi, dù sao cũng phải cho cô một chút thời gian bình tĩnh.
Lê Hoàng Việt thổ lộ với cô trước mặt mọi người.
Không phải nghĩ, bây giờ cô đang ngập tràn vui sướng.Tất cả những ngập ngừng và cảm xúc tiêu cực tan chảy trong tích tắc.
Cho dù trước đây có chuyện gì xảy ra, cô cũng không quan tâm đến nó nữa.
Không thể chì bởi cô chỉ yêu duy nhấtLê Hoàng Việt, mà yêu cầu người kia xóa ký ức về quá khứ.
Cuộc gặp gỡ giữa cô và anh bắt nguồn từ một sự hiểu lầm, những hiểu lầm liên tiếp khiến họ càng ngày càng xa nhau.
Nếu không có sự xuất hiện của Trần Khả Như, họ sẽ mãi là những người xa lạ, một cặp đôi tồn tại trên danh nghĩa.
Mọi thứ đã được định sẵn trong từ trước.
Đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân, từ khiLê Hoàng Việt thành thật bộc lộtrái tim mình với cô, anh ấy thực sự không liếc những người phụ nữ khác thêm lần thứ hai, cũng không có chuyện nhì nhằng.
Nghĩ đến đây, Trần Khả Như chân đi nhẹ nhàng như bước trên mây.
Vào thang máy bấm tầng trệt, có lẽ là giờ cao điểm, trong thang máy cực kỳ đông người.Cô chen chúc trong góc, yên lặng không mấy ai để ý.
Mãi cho đến tầng dưới, mọi người tràn ra, Trần Khả Như đi cuối cùng, bước chân chậm hơn một chút, nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đi vào.
Tống Quốc Minh.
Khuôn mặt trước mắt có hóa thành tro tàn, cô cũng nhận ra.
Anh ta có khuôn mặt thiếu niên anh tuấn tựa ánh mặt trời, còn lòng dạ thì độc ác, u ám.
Tống Quốc Minh với cô như một con rệp.
Sau khi Lê Hoàng Việt đánh anh tamột trận nhớ đời, anh ta vẫn có gan xuất hiện ở đây.
Khi ánh mắt của Tống Quốc Minh lướt qua, Trần Khả Như hoảng sợ quay sang một bên.
Do đó lỡ cơ hội ra khỏi thang máy, nhưng cô cảm ơn vì người bên kia đã không thấy cô.
Trong thang máy, có năm sáu người ở giữa họ, địch ngoài sáng ta trong tối, không dễ phát hiện.
Vì sao cô phải sợ Tống Quốc Minh nào? Chính xác mà nói, không phải sợ hắn mà là ghê tởm, theo ngón chân tràn ra sự ghê tởm.
Dục vọng của anh ta là muốn làm thân thể cô tổn thương.Anh ta sẽ khiến Trần Khả Như nhớ lại bụng dạ đen tối và lợi dụng của Lê Hoàng Việt.
Cô cực kỳ ghét cảm giác chấp nhận anh, lạichối bỏ cảm giác nghi ngờ anh.
Giống như một vòng xoáy mâu thuẫn, cô là người duy nhất bị hành hạ.
Cô phải tỉnh táo, nhớ lại sự xúc động bất ngờ mà Lê Hoàng Việt mang đến cho cô hôm nay, rồi trút bỏ hết những cảm xúc mục rữa còn sót lại.
Sau khi thất thần, lý trí Trần Khả Như trở lại, lúc này thang máy đã lên đến tầng cao nhất, tầng 22.
Trong không gian nhỏ hẹp, chỉ còn lại có Tống Quốc Minh và cô.
Sự căng thẳng tỏa ra khắp cơ thể Trần Khả Như.
Một tiếng tinh...!Cửa mở.
Tống Quốc Minh hôm nay không mặc chiếc