Động tác của Lê Hoàng Việt bỗng dưng ngừng lại.
Trần Khả Như lộ ra vẻ kinh ngạc, Lê Mỹ Hoa điên rồi sao? Lập tức nhìn thấy nụ cười u ám của Tống Quốc Minh...!Anh ta đã nói gì với Lê Mỹ Hoa?
Tầm mắt của cô dừng lại trên người Lê Hoàng Việt,sự khó xử của anh, từ trong ánh mắt, có vài phần đang thăm dò.
Tư thế hơi nghiêng về phía trước, nhưng không có thêm một hành động nào nữa.
"Anh hai, đều là tại người phụ nữ này hại em, nếu không phải cô ta, Quốc Minh sẽ không đối xử với em như vậy! Cô ta đã huỷ hoại hạnh phúc cả đời em gái ruột của anh, chẳng lẽ anh không nên báo thù cho em sao?" Lê Mỹ Hoa giọng điệu chất vấn, cô đối với Tống Quốc Minh đều là hoàn toàn tin tưởng, chỉ có thể đem lòng tràn đầy oán giận trút lên người anh trai và chị dâu cô.
"Anh hai...!Anh có phải anh trai ruột của em không?"
"Mỹ Hoa, em câm miệng lại cho anh!"
Lê Hoàng Việt trầm giọng trách mắng.
Trần Khả Như trong lòng lạnh lẽo, Lê Mỹ Hoa ngu xuẩn đang ép Lê Hoàng Việt đưa ra lựa chọn, căn bản đều là hành vi làm tổn thương những người thân yêu của mình.
Lê Hoàng Việt nếu làm thoả mãn tâm nguyện của Lê Mỹ Hoa, vứt bỏ cô, cùng cô ly hôn, như vậy Tống Quốc Minh đã đạt được mục đích rồi, nếu Lê Hoàng Việt không đồng ý, quan hệ giữa anh em họ từ nay e rằng sẽ có sứt mẻ.
Nhưng là, vì cái gì, tim cô đập nhanh hơn, cuối cùng rất muốn biết, giữa bản thân và Lê Mỹ Hoa trong lúc đó, ai quan trọng hơn ai?
Lúc ở khu vui chơi Cực Quang, anh nhẫn tâm lợi dụng cô để bố trí một cái bẫy...!Anh lựa chọn Lê Mỹ Hoa.
Hiện tại thì sao?
"Mỹ Hoa, còn chưa về với mẹ của con sao, còn chê bản thân mình chưa đủ mất mặt sao?"
Thanh âm Lê Hoàng Long nghiêm khắc truyền đến, cơn tức giận giữa hai bên lông mày còn chưa dịu lại, lạnh lùng và khiển trách xen lẫn với sự sắc bén.
Lê Mỹ Hoa gắt gao cắn môi, trong mắt hiện ra sự oán hận khắc cốt ghi tâm, nhưng không tiếp tục nói chuyện kiểu giương nanh vuốt gây sự với người khác nữa.
Anh em hai người trước mặt cha mình - Lê Hoàng Long, phần lớn tình hình là không dám làm càn.
Ngay sau đó Nguyễn Phương Thanh đi đến khuyên răn, dễ nhận thấy bà ấy không hề biết những chuyện khác đã xảy ra, như việc mọi hành động của Tống Quốc Minh đều là để có được Trần Khả Như.
Ông bà Lê đem Lê Mỹ Hoa đang không tình nguyện đi khỏi, đài phun nước bên hồ, tiếng huyên náo dần biến mất, một lúc sau đã yên tĩnh trở lại.
Nhưng Lê Mỹ Hoa vẫn kịp để lại cho Trần Khả Như một ánh mắt cuối cùng,trong đầu cô ấy thời gian dừng lại rất lâu rất lâu, hàm chứa sự chán ghét, oán hận đến từ tận sâu trái tim của con người.
Cô từng gặp qua, Đàm Thu Trang và Võ Anh Thư cũng chính là như vậy, chẳng qua Lê Mỹ Hoa chỉ là không che đậy nhiều như bọn họ thôi.
Vì một người đàn ông không hề yêu mình, làm tổn thương mình như vậy,có đáng giá không?
"Lê Hoàng Việt, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng, dù sao anh thiếu chút nữa là thành anh vợ của tôi rồi.....!vậy tôi sẽ về nghỉ ngơi trước chờ tin tốt từ anh nhé."
Tống Quốc Minh dường như có chút đăm chiêu liếc nhìn Trần Khả Như một cái, rời đi.
Trần Khả Như như bị bắt thóp,cái suy nghĩ mà Tống Quốc Minh nói, là ý gì? Có liên quan gì đến cô? Hay có liên quan gì đến Lê Mỹ Hoa?
"Có thể đứng lên không?
Khuôn mặt của Lê Hoàng Việt và Lê Hoàng Long cao lãnh không lệch đi chút gì, ban nãy sự ấm áp lưu luyến của áo choàng,dường như chỉ là sự hoang tưởng của cô.
"Ừ, có thể."
Trần Khả Như nhẹ nhàng nhíu mày, Lê Mỹ Hoa ra tay thực sự quá mạnh, khi nãy không phải cô không muốn đứng lên, thực sự là có chút đau.
Bộ dạng động tác chậm chạp của cô nhưng đọng trong mắt Lê Hoàng Việt, tự nhiên là một biểu hiện kiên cường chống đỡ,bỗng nhân trung của Lê Hoàng Việt nheo lại, ôm lấy cô, không để cô có cơ hội phản kháng nói: "Tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra."
"Anh Lê, chị dâu, tìm mấy người cả nửa ngày, hôn lễ của em gái anh là chuyện gì vậy, thế này là kết thúc rồi sao?"
Giọng điệu của tên ăn chơi trác táng Trương Phúc Nhân, anh ta quần áo chỉnh tề xuất hiện, nếu không biết, còn tưởng rằng đang hả hê cười trên nỗi đau của anh.
"Cút ngay."
Lê Hoàng Việt kiềm chế cả nửa ngày, đang lo không biết trút giận ở đâu,bỗng Trương Phúc Nhân đâm trúng ngay mũi súng của anh.
"Anh Lê...!Tôi...!Cái này không...." Trương Phúc Nhân da mặt mặc dù dày, nhưng bây giờ cũng thấy ngại ngùng, "Anh xem chị dâu cũng ở đây, chừa cho tôi chút mặt mũi không được sao."
Lê Hoàng Việt trực tiếp không để ý đến anh ta, ôm Trần Khả Như lướt qua bàn cuối cùng.
Nói thật,bộ dạng Trương Phúc Nhân trên mặt hai má trắng hồng trắng hồng, Trần Khả Như lúc ấy rất buồn cười, khóe miệng bất giác mỉm cười.
"Anh Lê, tôi đã sớm nói rồi, anh gả em gái cho tôi, chúng ta thân càng thêm thân, chẳng phải là một đoạn nhân duyên tốt đẹp sao? Bây giờ thì tốt rồi, phát sinh loại chuyện này."
Trương Phúc Nhân như vậy là vì muốn lấy lại chút hình tượng của bản thân trước mặt chị dâu nữ thần của mình, tốt xấu gì, anh và Lê Hoàng Việt cũng lêu lổng nhiều năm cùng nhau như vậy, lúc tán gái luôn rất vui vẻ.
"Em gái tôi mang thai rồi, cậu còn muốn kết hôn với nó sao?"
Lê Hoàng Việt bước chân đột nhiên dừng lại, xoay người, nghiêm túc hỏi.
Trương Phúc Nhân lúc này vẫn đang lơ mơ, ngượng ngùng cười nói: "Anh hai, anh đang đùa sao? Mua một tặng một à?"
"Tôi đùa thôi."
Lê Hoàng Việt thản nhiên nói, "Không có việc gì, cậu về trước đi."
Trần Khả Như rõ ràng cảm nhận được,giọng điệu và ánh mắt của Lê Hoàng Việt, đều là nghiêm túc.
Lê Hoàng Việt còn muốn nói gì đó, liền đuổi theo, ai mà biết Lê Hoàng Việt lại đột nhiên dừng lại, làm hại anh ta đâm phải lưng anh ngã thẳng ra đằng sau.
"Chết thật lão đại, cho dù tôi không phải người được anh chọn, anh cũng đừng cố ý chỉnh tôi chứ."
Lộp bộp một tiếng, cái trán của Trương Phúc Nhân bị bả vai của Lê Hoàng Việt huých một cái, hình như bị mẻ một chút, nhe răng nhếch miệng kêu đau.
Ăn chơi trác táng, đúng nghĩa đen, sống phóng túng, hành động đúng như lời nói, đích thị là một tên đầu đần.
Người Trần Khả Như do đang ở trong vòng tay của anh bị nghiêng ngả,cô ngẩng đầu, lại nhìn thấy đường cong trên mặt và cơ bắp săn chắc của của Lê Hoàng Việt,đôi mắt hẹp dài sâu thẳm không thấy đáy, trong sự hốt hoảng dường như cô thấy được một ánh sáng thoáng qua từ trước tới nay cô chưa từng nhìn thấy trong mắt anh.
Ánh mắt của Lê Hoàng Việt, cô nhìn qua rất nhiều, hoặc là tức giận hoặc là phẫn nộ, hoặc là thâm tình, hoặc là đen sâu