Thư ký Thành Danh kinh ngạc mừng rỡ hô lên.
Nghe thấy tiếng hô, Trần Khả Như và Phạm Đức Huy cùng quay lại nhìn.
Quả nhiên thấy Phan Huỳnh Đông yếu ớt tỉnh lại, đôi mắt đen khẽ mở.
Đèn sợi đốt trong lều có chút chói mắt, anh ta liền vươn tay che lại.
"Anh Huỳnh Đông, anh cảm thấy thế nào?"
Trần Khả Như vội vàng bảo Phạm Đức Huy tiến lên.
Hai người họ cùng chặn ánh sáng, tránh chiếu vào mắt anh ấy.
"Đây là..." Phan Huỳnh Đông vừa mới thích ứng với cảnh vật chung quanh, đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc truyền vào tai, có chút run rẩy vì lạnh.
Anh nhìn chăm chú đường nét yểu điệu của người phụ nữ được bọc trong áo khoác trắng.
Gương mặt nhỏ nhắn sắc bén.
Gương mặt quen thuộc, thoáng gợi cho anh ta cảm giác quyến luyến và mùi vị hoài niệm, "Khả Như, là cô sao?"
“Là tôi, anh bị thương rất nặng, đừng nhúc nhích.” Trần Khả Như cau mày, khuyên nhủ.
Cô hoàn toàn đứng từ góc độ của một bác sĩ và một người bạn, không phiến diện, nặng nhẹ vừa phải.
"Được".
Trong lòng Phan Huỳnh Đông vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Niềm vui lan ra toàn thân, thậm chí vết thương trên đầu dường như cũng nhỏ nhặt, không đáng kể.
Anh ta cứ nhìn Trần Khả Như không chớp mắt.
Ánh mắt có chút rực cháy.
Phạm Đức Huy liếc mắt là thấy, ngài Huỳnh Đông đang bị thương này, tám phần là có ý với Trần Khả Như.
Tất nhiên, anh ta chỉ là một người theo đuổi có thân phận tương đối cao.
Bởi vì ánh mắt của Trần Khả Như rất bình tĩnh, ngoại trừ sự ngạc nhiên và phấn khích ban đầu, giờ không có quá nhiều xao động.
Lòng cảm mến của Phạm Đức Huy dành cho Trần Khả Như chợt ngừng lại.
Cậu nhận ra chênh lệch giữa mình và đối phương.
Cậu xấu hổ vì không biết tự lượng sức, đi thích cô ấy.
Cô ấy quá tốt, vớ bừa một người theo đuổi, cũng không phải hạng tầm thường.
Mình chỉ là một sinh viên mồm còn hôi sữa, có đáng là gì.
Đột nhiên, cậu ta thấy nhẹ nhõm trở lại.
Trần Khả Như làm vài kiểm tra đơn giản với Phan Huỳnh Đông.
Cô nhắc, tốt nhất là ngày mai nên chụp CT não.
Nếu không, ngay cả với tình trạng như bây giờ, huyết áp và những thứ khác đều có xu hướng ổn định, cũng không thể hoàn toàn bảo đảm không có tình huống đột xuất được.
Động tác của cô thành thạo, nhưng hơi chậm chạp nâng túi truyền dịch cho Phan Huỳnh Đông.
Sau khi mọi việc xong xuôi, đầu đã đầy mồ hôi.
"Bác sĩ Khả Như, hay là chị đi nghỉ trước đi, em sẽ chăm sóc cho anh Huỳnh Đông".
Phạm Đức Huy nhìn thân hình gầy gò của Trần Khả Như bận bận bịu bịu.
Sự mệt mỏi hiện ra dưới mí mắt và mi tâm của cô, không cần nói cũng biết.
Cô chủ động ôm việc vào người.
Trần Khả Như suy nghĩ một chút nói: "Được, túi truyền dịch của anh ấy treo xong rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi".
Ở một mình với Phan Huỳnh Đông, cô sợ người kia sẽ hỏi hoặc suy nghĩ nhiều.
Mối quan hệ giữa người với người, có khi, gặp nhau cũng phải làm như không thấy.
Cô từng cho Phan Huỳnh Đông hy vọng mơ hồ.
Thừa dịp đối phương chưa lún quá sâu, kịp thời dứt ra mới là cách làm chính xác nhất.
“Khả Như..”
Phan Huỳnh Đông yếu ớt lầm bầm, đôi mắt đen láy ánh lên một tia sáng.
Anh ta rất muốn biết Trần Khả Như đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhất định không phải vì chính nghĩa bộc phát mà đi làm tình nguyện.
Lê Hoàng Việt làm sao chịu để cô đến khu vực nguy hiểm thế này.
Nhưng, thứ mà Trần Khả Như để lại cho anh ta là một bóng lưng lạnh lùng và cô độc.
Đêm khuya.
Trần Khả Như đang ngồi trong phòng khám đơn giản, nhoài người trước bàn.
Đôi tay thoăn thoắt, viết hết trang này tới trang khác vào quyển sổ ghi chép nho nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, cô lại xé xuống, vo thành một cục.
Mi tâm cô thoáng hiện lên vẻ ảo não.
Thời đại Internet phát triển, cô chuyên tâm ghi chép, càng không thích đem việc mình làm đăng lên cho mọi người cùng biết.
Đêm thứ hai ở Sìn Hồ, lúc đêm khuya vắng người, nhớ tới anh.
...!
Biệt thự Di Linh.
Lê Hoàng Việt trở về biệt thự trống trải, phòng ngủ yên tĩnh.
Trong không gian còn lưu lại hơi thở của Trần Khả Như, lưu lại mùi của cô.
Chăn nệm được xếp ngay ngắn, những thứ khác cũng được sắp đâu vào đấy.Nhưng nhà không lầu trống, sự cô đơn buồn tẻ tuôn trào, từng chút một ăn mòn toàn thân.
Trong bóng tối, một tia lửa đỏ cam đột nhiên vụt qua.
Ngay sau đó, một mùi nicotin nồng nặc bao trùm khắp phòng.
Anh hút thuốc.
Dường như chỉ có mùi thuốc lá, mới có thể tiêu trừ những phiền não không cách nào khống chế trong lồng ngực anh.
Vòng khói theo bờ môi gợi cảm của anh, từng chút trôi về phía cửa sổ, hòa với gió lạnh bên ngoài.
Đêm, khó mà ngủ ngon.
Tối ngày thứ ba.
Tối ngày thứ tư.
Tối ngày thứ năm.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã là ngày thứ sáu Trần Khả Như đến huyện Sìn Hồ, lặng lẽ đến.
Phan Huỳnh Đông gần như khỏi hẳn.
Anh ta không bỏ đi, không cần nói mục đích người khác cũng biết.
Công việc cứu hộ thường ngày của Trần Khả Như, lúc bắt đầu khá bận rộn, nhưng dần dần cũng thư thái hơn.
Những người bị thương được điều trị khỏi, những ca nặng chuyển đến bệnh viện.
Toàn bộ công việc cứu hộ huyện Sìn Hồ dần đi vào hồi cuối.
Ngay sau đó, công việc tái thiết sau thảm họa, lại là một “cuộc chiến” lâu bền.
Nguyễn Minh Đức, người phụ trách nhóm tình nguyện viên Chữ thập đỏ, thông báo với mọi người công tác cứu hộ ở Sìn Hồ đã chính thức kết thúc.
Nếu có người muốn trở về nhà, họ sẽ được đưa đến bến xe khách Lai Châu trong ngày hôm nay.
Ngược lại, đại bộ phận chuẩn bị đến xã Căn Co, nơi tình hình nghiêm trọng hơn.
Hôm qua trời mưa lớn, lại tiếp tục sạt lở đất.
Đội ngũ y tế đang thiếu nhân lực nghiêm trọng.
Nguyễn Minh Đức cho mọi người nửa giờ để cân nhắc, đưa ra quyết định rồi lên đường.
Một nhóm người xì xào bàn tán có nên ở lại không.
Dáng vẻ Trần Khả Như yên tĩnh, mờ nhạt đứng đó.
Đôi mắt trong veo sâu thẳm mà trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.
"Khả Như, lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cô".
Phan Huỳnh Đông như có điều suy nghĩ, ra hiệu gọi cô lại.
Hai người sánh bước bên nhau trên con đường chông chênh, giữa những căn lều bạt.
“Khả Như, mấy ngày nay tuy không hỏi cô, nhưng tôi có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, cô—” Phan Huỳnh Đông thấy mình không nói nên lời.
Trước mặt dáng hình nhỏ bé, trước người phụ mình ái mộ, anh trông như thằng nhóc vẫn còn để chỏm, thấp thỏm, bất an, sợ mình nói sai.
"Cô đã quyết định chưa?"
"Tôi quyết định ở lại."
Giọng nói lạnh lùng vang lên đầy khí phách.
Lúc đó, Phan Huỳnh Đông cảm nhận được quyết tâm của đối phương, không gì lay chuyển được.
“Khả Như, tôi biết tôi không ngăn được suy nghĩ của cô, tôi...!tôi cầu xin em—” Phan Huỳnh Đông đột nhiên