Trần Khả Như dành cả một buổi chiều với Lê Mỹ Hoa, nhưng cô không biết mục đích thật sự của người kia là gì.
Trình độ bác sĩ ở bệnh viện tư nhân nhìn chung không có vấn đề gì, hai người họ gọi cô đúng là làm chuyện thừa thãi.
Tất cả các chỉ số trong kết quả khám đều bình thường.
Biểu hiện của Lê Mỹ Hoa có lẽ cũng giống như tất cả các sản phụ khac, vừa kích động vừa vui mừng.
Nguyễn Phương Thanh không cảm giác được, Trần Khả Như chỉ cảm thấy kỳ quái đến cực điểm.
Lê Mỹ Hoa ngu đần đến mức không phân biệt được đứa bé trong bụng là của ai sao? Cho dù là của Tống Quốc Minh, chẳng lẽ cô ta cũng không hận cậu ta sao?
Hay là do cô hiểu lầm.
Thực ra Lê Mỹ Hoa vốn là một người có suy nghĩ chín chắn với tình mẫu tử bao la?
Bất kể tâm lý như thế nào, sau khi bình tĩnh trở lại, cũng không nên đưa ra quyết định như vậy.
Ngày hôm sau đi làm, trưởng khoa Đức Sơn giao phó một đề tài nghiên cứu quan trọng có liên quan tới việc phẫu thuật tử cung để điều chỉnh các dị tật bẩm sinh, Trần Khả Như cực kỳ hứng thú.
Thai nhi bị bệnh cũng là một bệnh nhân, nếu thai nhi có thể được sàng lọc và điều trị trong bụng mẹ thì thai nhi sau khi sinh có thể tránh được rất nhiều bệnh.
Chủ đề này chắc chắn là một thách thức lớn.
Trước hết, Trần Khả Như bắt đầu thu thập dữ liệu và viết báo cáo về các trường hợp lâm sàng, nhưng muốn nhanh thì phải từ từ.
Đến khi nó thực sự được triển khai, một nhóm nghiên cứu sẽ được thành lập.
Đây mới là giai đoạn sơ khai.
Vì vậy, cô không nghĩ tới chuyện lấy que tránh thai ra nữa, sau đó cũng quên phéng luôn.
Lê Hoàng Việt cũng tương đối bận rộn, mấy ngày nay đi công tác ở thành phố phụ cận.
Trần Khả Như có chút mất mát, có lẽ Lê Hoàng Việt là giám tập đoàn lớn, còn cô là bác sĩ khoa sản tương đối rỗi, nên mới nghĩ vẩn vơ thế này.
Nhưng sau khi nghĩ tới tương lài còn dài, cô cũng ổn định lại.
Lê Mỹ Hoa và Đỗ Quốc Vinh tình cảm thắm thiết.
Mối quan hệ này tiến triển còn nhanh hơn phóng tên lửa.
Chỉ trong thời gian cực ngắn, liền bàn chuyện cưới xin.
Lê Hoàng Việt rất bảo vệ em gái, anh ấy có biết chuyện này không?
Lúc Lê Hoàng Việt trở về sau một chuyến công tác thì mọi chuyện đã được bốn ngày.
Thời tiết Đà Nẵng vốn ổn định, nhưng gần đây cũng xuống đến 18 độ.
Với một thành phố nhiệt đới, thì đúng là rét run.
Trần Khả Như, người luôn thích mặc đồ mỏng, nhẹ, cũng phải trong quấn áo bông, ngoài khoác áo phao.
Anh bước vào phòng ngủ, như thể trộn lẫn với sương giá, một cảm giác ớn lạnh tràn vào phòng.
"Về rồi?"
Anh mặc một chiếc áo sơ mi, vét khoác hờ.
Dưới ánh đèn lúc nửa đêm, dáng anh cao cao, đường nét lạnh lùng.
Trần Khả Như nhận được tin tức từ Lê Chí Cường trước, cũng không buồn ngủ, mặc áo khoác, ngồi ở bên giường đọc sách một lát.
"Ừ".
Đôi mắt Lê Hoàng Việt trở nên nhu hòa.
Không biết là do trong phòng có điều hòa nhiệt độ, hay là lúc cô thỉnh thoảng ngước lên, hình bóng nhàn nhạt phảng phất trên trang sách, tràn ngập cuốn sách cùng không gian ấm áp.
Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.
Những chữ này tự nhiên hiện lên trong đầu Lê Hoàng Việt.
"Anh đi tắm nước nóng trước, bên ngoài lạnh lắm".
Trần Khả Như bị đôi mắt đen như muốn thiêu đốt người khác của anh nhìn chằm chằm hồi lâu, toàn thân vô cùng mất tự nhiên.
Từ nãy vẫn chỉ quanh quẩn chỗ cũ, không đọc thêm được chữ nào, không tài nào tập trung nổi.
"Em sờ thử là biết có lạnh hay không".
Không biết Lê Hoàng Việt đến gần từ lúc nào, cứ thế tỉnh bơ giật mất cuổn sách của cô.
Đôi môi băng giá hòa lẫn ẩm ướt đè xuống môi cô.
Vừa chạm vào người anh, Trần Khả Như liền khẽ run lên, cả người nổi da gà.
Người anh lạnh quá.
Lê Hoàng Việt như chưa phát giác, khuấy đảo đôi môi cô, triền miền lại nhiệt tình nhấm nháp, như muốn đem những nhớ nhung bao ngày qua nói rõ ràng.
Trần Khả Như thụ động đáp lại.
Trước mặt anh, cô không bao giờ có thể chiếm lấy vị trí chủ đạo.
Giữa lúc mơ màng, hai người vừa hôn vừa thở dốc, hô hấp không đều.
Cả căn phòng tựa như một giấc mộng màu hồng.
Cô cởi một mảng lớn cúc áo, đầu tóc hơi lộn xộn nhưng nhớ mùi của anh đến phát điên, ôm lấy cổ anh...!Một số động tác đơn giản là tình đang nồng nàn, không tự chủ được.
"Anh đi tắm trước, đợi anh".
Nhiệt độ trên môi đột ngột nguội lạnh.
Bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn, khó nhịn nổi.
Trần Khả Như bừng tỉnh.
Nhìn xem, cô vừa làm cái gì, gò má trở nên nóng bừng.
Không tin nổi, cô chủ động cởi quần áo của đối phương.
Nếu không phải Lê Hoàng Việt kịp thời phanh lại, xem ra cô thực sự định tiếp tục làm...!Ngọc nữ muốn biến thành yêu nữ sao?
Cô vùi mình trong chiếc chăn bông ấm áp, trở đi trở lại.Trời ơi, đúng là xấu hổ đến tận xương tủy.
Cho đến khi một cơ thể ẩm ướt sát lại, cô đột ngột cứng đơ người.
"Vợ ơi, anh nhớ em".
Anh khẽ cắn tai cô, giọng nói lúc nhẹ lúc nặng như một luồng điện xuyên vào sâu tâm hồn Trần Khả Như.
Hóa ra, điều cô muốn không nhiều.
Chỉ một lời nói thôi cũng khiến tất cả sự ngượng ngùng và phòng tuyến của cô đổ ập xuống.
Họ khao khát nhau, càng khát vọng tâm ý tương, hai trái tim không còn khoảng cách, hoàn mỹ và thỏa mãn.
Sau khi giải tỏa đam mê, hô hấp cả hai mới trở lại bình thường.
"Mệt lắm à?"
Hơi thở của anh vẫn còn hơi hổn hển.
Trần Khả Như nép vào vai anh: “Không sao đâu”.
Không phải cô làm việc, vậy thì có gì mà mệt mỏi? Cùng lắm là bị tê chân.
Nhưng, cô tuyệt đối không bao giờ nói ra điều này.
"Có thể chiều mai lại bay tiếp".
"…À ừ".
Trần Khả Như do dự một lúc rồi đáp lại.
Giọng điệu mất mát, mờ dần theo hơi thở.
Đột nhiên nhớ tới chuyện khác, cô có chút lo lắng hỏi: "Mỹ Hoa đã có đối tượng kết hôn, anh biết chưa?"
"Ừm, anh đã phái người đi điều tra, không có vấn đề gì".
"Vậy à".
Trần Khả Như đột nhiên nhận ra mình lo lắng vô lý.
Sau khi trải qua việc Tống Quốc Minh, Lê Hoàng Việt làm sao có thể không đề phòng đến từng mili mét.
Nếu đối tượng kết hôn của Lê Mỹ Hoa lại xảy ra chuyện không may, sợ rằng cô ta sẽ rất khó tìm được người phù hợp trong tương lai.
"Công ty của Đỗ Quốc Vinh có hợp tác với một số công ty con của tập đoàn Á Châu.
Ngoài tính cách có phần lầm lì, Đỗ Quốc Vinh không có tật xấu.
Về chuyện riêng tư, tôi đã từng tiếp xúc".
Hóa ra đây là một cuộc hôn nhân vì lợi ích.
Trần Khả