Nghe vậy, Lê Hoàng Việt dùng sức siết chặt cánh tay, hai người càng thêm gần gũi, họ giống như trời sinh một cặp vậy.
Tầm mắt hai người cùng nhìn về nhau, trái tim đập cùng một nhịp.
Giờ phút ấy, tâm trạng tĩnh lặng như chưa bao giờ từng có.
Giai đoạn tình yêu rộn ràng khắc cốt ghi tâm nhưng đầy hoài nghi đã đi qua, có thể giữ được sự bình tĩnh vui vẻ tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn hay không, mới là quan trọng nhất.
Vương vấn hơi thở ấm áp của đối phương, Trần Khả Như mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, lại bị đánh thức bởi tiếng lạo xạo trong bụng.
Cô xoa xoa vai Lê Hoàng Việt, tầm nhìn dần dần rõ ràng hơn, khung cảnh ngoài cửa sổ xe vẫn đang là sự nhộn nhịp của trung tâm thành phố, cho thấy thời gian trôi qua chưa bao lâu.
"Ùng ục ùng ục..."
Có một âm thanh sắc nét khác.
Trong sự yên tĩnh ở trong xe nó rõ ràng đến bất ngờ.
Lê Hoàng Việt nhếch môi cười, hơi thở ấm áp phả qua má cô như một làn gió ấm.
Trần Khả Như ngượng ngùng, mặc dù có thể nói rằng mấy bữa rồi cô chưa ăn cơm, nhưng gây ra tiếng động khiếm nhã như vậy, thật sự làm mất hết đi hình tượng và khí chất một quý cô lạnh lùng.
Cho đến hiện tại, những gì cô đã thể hiện trước mặt Lê Hoàng Việt là những ưu điểm tốt nhất và tinh tế nhất của mình.
Anh cười hỏi: "Bụng đói rồi, muốn ăn gì?"
Rõ ràng đó là một sự quan tâm vốn dĩ rất chính đáng, nhưng dưới đáy mắt của anh dường như hiện lên ý trêu trọc.
Trần Khả Như nheo miệng giả vờ cười: "Lần trước anh nhìn thấy Vũ Tuyết Trang ăn cơm trong phòng làm việc của mình, cũng đói lắm nhỉ?"
Không ngờ Lê Hoàng Việt cũng có lúc phải thảm hại thèm khát đồ ăn đến như vậy.
Cô nheo mắt cười lên dáng vẻ như một con cáo nhỏ nhắn đáng yêu, trong mắt mơ màng hiện lên một dòng nước trong suốt.
Lê Hoàng Việt ánh mắt tối sầm lại, trong lòng lộ ra vẻ cảm động, cổ họng hơi hơi cuộn lại
Nhưng ngược lại không hề buồn bực,cố ý tiến sát đến bên tai cô,làm như chưa có gì xảy ra,nói: "Hiện giờ tôi rất là đói...hơn nữa đói cũng rất lâu rồi, chỉ có em mới có thể thỏa mãn cái bao tử này thôi..."
Giọng nói khàn khàn xông thẳng vào nơi mẫn cảm, tê dại, khuấy động thần kinh con người.
"Anh...!không biết xấu hổ..." Nếu Trần Khả Như thản nhiên tiếp nhận thì mới là lạ.
Vì cô vẫn còn trẻ đang trong thời gian hẹn hò nên việc đỏ mặt là không thể tránh khỏi.
Lê Hoàng Việt đã rút ra được một kỹ năng mới, đó là trêu ghẹo.
Trước đây, anh thích giành giật bằng những hành động thiết thực, đơn giản và thô lỗ, nhưng một khi đã hoàn toàn bị ngã gục, cô gái ấy tự nhiên sẽ không còn cách nào khác hơn là đầu hàng.
“Đậu xe ở bên đường.” Lê Hoàng Việt nhịn không được nở nụ cười, rốt cuộc vẫn không ngừng trêu chọc cô.
Xe dừng trước cửa nhà hàng Vân Đình, tài xế định đến cây xăng gần đó đổ xăng, đột nhiên Trần Khả Như nghĩ ra điều gì đó, kéo lấy tay cầm của xe,nói: "Tôi không xuống xe nữa.
Anh mua cho tôi một ít đi."
"Được."
Lê Hoàng Việt lập tức đi thẳng về phía trước, nhìn thấy một hàng dài trong nhà hàng Vân Đình đang xếp hàng, đôi mày tuấn tú bất giác nheo lại, khăng khăng không chịu chen ngang, dáng người cao vút nổi bật giữa đám đông đứng ở cuối hàng.
Tâm lý con người là như vậy.
Nơi nào càng đông thì càng thích,đến xếp hàng càng nhiều.
Thực tế người ta không hề biết rằng nó có vị như thế nào, có đáng hay không.
Trần Khả Như lo lắng bất an.
Lương Huy đã lợi dụng năng lực của cảnh sát, điều này vừa cho thấy mạng lưới quan hệ của anh ta ở thành phố Hồ Chí Minh vô cùng rộng lớn, nếu tuỳ ý gán cho cô một tội danh nào đấy thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức.
Qua ánh mắt của Lương Huy và Lương Như ngày hôm qua,có thể thấy rằng bọn họ sẽ không bao giờ bỏ qua dễ dàng cho cô và Trương Phước Thành.
"Thưa anh, anh không thể đậu xe ở đây."
Lại phải đi đến chỗ khác gần ngay cạnh nhà hàng Vân Đình, vừa mới dừng một chút, cảnh sát giao thông đã đến chấp hành nhiệm vụ để đuổi họ đi.
Tài xế thương lượng với cảnh sát giao thông một hồi, Trần Khả Như thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào nhà hàng Vân Đình, ánh mắt tập trung suy nghĩ.
Chưa từng nghĩ có ngày một người kiêu ngạo lạnh lùng như Lê Hoàng Việt lại vì cô mà làm chuyện này, anh đáng lẽ sẽ ngồi tít trên cao chỉ tay năm ngón sai bảo người khác, chờ một đám người tới hầu hạ.
Khi nhìn dáng vẻ nóng nảy nhưng kiên trì của anh bây giờ khiến người ta không nhịn được mà bật cười.
Lê Hoàng Việt đã thay đổi rồi,sự thay đổi lặng lẽ không nhận thức được.
Nhưng Trần Khả Như đã nhận thức được điều này, hiển nhiên đang có tâm trạng trở nên rất tốt, mây đen đã hoàn toàn biến mất.
"Phu nhân, tôi phải đến tổng cục của cảnh sát giao thông để làm giấy thông hành.
Hai ngày nay thành phố Hồ Chí Minh đã bắt được kẻ đào tẩu cất giấu ma túy.
Đang điều tra rất nghiêm ngặt.
Cô muốn xuống xe đợi tôi hay cùng là đi?" Tài xế quay đầu lại hỏi.
Trên tất cả các xe đều có một kí hiệu cho thông hành tạm thời, nếu không có, sẽ không thể ra khỏi trạm thu phí trên cao ở thành phố Hồ Chí Minh.
“Tôi sẽ đi với anh.” Trần Khả Như do dự, trước mặt Lê Hoàng Việt có ít nhất hai mươi ba mươi người nữa, nếu cô đứng một mình trên đường để đợi, có phải rất ngu ngốc rồi không.
Sau bảy tám phút, xe chạy vào trong tường vây, có rất nhiều xe đang đợi làm giấy thông hành, họ xếp hàng một cách rất trật tự.
"Thưa cô, vui lòng xuống xe, chúng tôi cần cô xác minh và điền thông tin."
Trần Khả Như nhận thấy thủ tục thật sự rất rườm rà, cô đi theo một cảnh sát giao thông mặc đồng phục bước vào đại sảnh, điền vào một mẩu thông tin, một cô gái mặc đồng phục khác bước đến, dẫn cô đi...!ờ, cô không hiểu thuật ngữ chuyên ngành.Càng bước đi, cô càng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Đồng chí cảnh sát, cho tôi hỏi, chúng ta vẫn chưa tới à?"
Đi qua một hành lang dài tối tăm và u ám, Trần Khả Như không nhịn được hỏi.
"Đến rồi."
Sau khi cô gái mặc đồng phục mở cửa, cô ấy ra hiệu cho Trần Khả Như bước vào.
Bước chân cô loạng choạng một hồi, khi đảo mắt lại, cô cảm thấy quai hàm của cô gái mặc đồng phục đang cắn rất chặt, ánh sáng bạc lấp lánh dưới chiếc còng màu xanh nước biển bên phải.
Cái gì vậy?
Nhanh như chớp, hay cánh tay của cô bị chiếc còng lạnh lẽo khống chế.
Cô sửng sốt: "Đồng chí cảnh sát, cô có ý gì?"
"Cô Trần Khả Như, cô có liên quan đến một vụ án giết người có nổ súng, chúng tôi cần cô hỗ trợ với cảnh sát để điều tra.
Chúng ta là cùng bắt tay để giải quyết việc chung." Người phụ nữ mặc đồng phục nghiêm mặt nói.
"Vụ án nổ súng? Các người có phải nhầm lẫn gì không, tuỳ tiện bắt người, các người có chứng cứ gì không?" Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy có âm mưu gì đó, linh cảm không rõ ràng trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ.
"Tình hình cụ thể không thể tiết lộ.
Chúng tôi chỉ hành động theo lệnh của cấp trên."
Ngay lập tức, người phụ nữ mặc đồng phục bất giác tìm thấy và thu giữ điện thoại di động, tiền lẻ, chứng minh nhân dân và tất cả các đồ dùng cá nhân khác của cô.
Trần Khả Như nhíu mày: "Vậy tôi có thể gọi cho luật sư của mình được không? Trong tay cô không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào.
Tôi dù sao vẫn có thể nộp đơn xin tại ngoại."
"Đương nhiên, chỉ cần cô đến sở cảnh sát mới có thể sắp xếp.
Đây là tổng cục của cảnh sát giao thông."
Trần