Nếu như vậy, cô có thể đứng ở góc độ của anh mà xem xét mọi chuyện.
Trần Khả Như nghĩ lại, mấy lần trước là do cô quá bốc đồng, không đủ tin tưởng anh, luôn để Lê Hoàng Việt phải lựa chọn giữa tình cảm gia đình và tình yêu.
Lê Hoàng Việt là một người đàn ông có lý trí, anh ấy biết xem xét tình hình tổng thể, trước công sau tư.
Cần gì phải so đo hơn thua chứ?
"Không phải."
Anh phủ nhận một cách ngắn gọn.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, đôi mắt híp lại tàn nhẫn và độc ác.
Đôi môi mỏng, sắc bén nói: "Lần này em nghĩ quá nhiều rồi."
Nhạt nhẽ, nhẹ phỗng,
Nhưng lại rất trịnh trọng.
"Em không tin."
Cô nói nhẹ nhàng, với sự kiên định trong đôi mắt mà cô thậm chí không nhận ra.
"Lê Hoàng Việt, em muốn nghe lời thật lòng."
"Đó là tất cả sự thật."
Lê Hoàng Việt quay người lại, để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Trần Khả Như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lê Mỹ Hoa đột ngột chặn lại: "Trần Khả Như, anh trai tao đã nói rất rõ, nếu mày còn có chút lòng tự trọng của phụ nữ, mau cút khỏi đây! Ức hiếp cái gì, loại đàn bà lẳng lơ như mày không xứng với anh trai tao!"
Lê Mỹ Hoa nói năng không thèm coi ai ra gì.
Cô ta căn bản không quan tâm.
Xung quanh bàn tán rất khó nghe.
Tình hình chung hầu như nghiêng về một bên, có người chỉ trích cô, có người mắng mỏ cô, một số đồng cảm với cô.
Cô đã được định sẵn là một kẻ thua cuộc, ở lại, cô còn có thể làm gì chứ?
Đột nhiên cô cảm thấy mình hèn mọn đến tận cùng, nhưng đây là phản ứng bình thường.
Cô nghĩ mãi không ra, nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao hứng thú của một người đàn ông lại thay đổi nhanh như vậy, không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Nếu đúng như Trần Phương Liên đã nói, bọn họ đã đạt được thỏa thuận riêng tư, tại sao cô lại không sớm nhận ra?
Lê Hoàng Việt, là do kỹ năng diễn xuất của anh quá tốt, hay là do em không cách nào chấp nhận được mộng đẹp tan vỡ trong nháy mắt?
"Chị dâu, hay là em đưa chị đi trước."
Đúng lúc này, Trương Phúc Nhân đứng lên, lúng túng hỏi.
Được rồi, trong hoàn cảnh này, chính là lúc anh anh dũng hy sinh, ngược lại đám đông ‘gây án’!
"Chị dâu? Chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ là vợ cũ của anh trai tôi! Đi nhanh đi, cô nghĩ mình còn chưa đủ nhục nhã sao?"
Trong mắt Lê Mỹ Hoa hiện lên vẻ đắc ý.
Cô ta trở về, tận mắt nhìn thấy Trần Khả Như bị bỏ rơi, quả thực khiến người ta vui mừng.
Lê Hoàng Long mắng: "Mỹ Hoa, con im đi!" "Cha, đã đến nước này, cha vẫn muốn giúp cô ta sao? Bây giờ là anh cả không cần cô ta nữa, lựa chọn chị Phương Liên và con trai, vốn không phải việc của con." Mỹ Hoa gân cổ, trong mắt tràn đầy vẻ tươi cười xấu xa.
Lê Hoàng Long còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Nguyễn Phương Thanh kiên quyết giữ lại.
Bà xệ mặt xuống, không chút khách sáo nói: "Lê Hoàng Long, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.
Anh cứ nhất quyết phải làm trái ý tôi à? Đứa cháu này tôi nhận, không ai có thể ngăn cản tôi!"
Lê Hoàng Long chưa bao giờ thấy bà ấy có dáng vẻ thế này, nhất thời không nói nên lời.
Nhưng Khả Như, đứa bé này, hôm nay phải chịu thiệt thòi rồi! Hoàng Việt uống nhầm thuốc, thật sự vì một đứa trẻ mà bỏ rơi Khả Như sao?
“Vậy thì, đi thôi.”
Trương Phúc Nhân lúng túng đứng giữa tâm bão, vẻ mặt bất an.
Vẻ lạnh lùng của Trần Khả Như dần dần khôi phục, con ngươi nhìn chằm chằm anh một lát, mới nói: "Không cần, tôi có thể tự đi được."
Khi cô xoay người, nhìn thấy Trần Phương Liên lộ ra tư thái chiến thắng, cậu bé liên tục gọi cha mẹ, người đàn bà xấu cuối cùng cũng bỏ đi.
Người đàn bà xấu xa?
Ha ha.
Cô mặc một chiếc váy mỏng, dần dần rời đi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng ồn ào hối hả phía sau, cùng khung cảnh ấm áp và ngột ngạt ở đằng kia.
Cô cảm thấy đây là một giấc mơ.
Khi cô bước vào hành lang, một chút lạnh lẽo bắt đầu xâm nhập từ đôi vai trần, rồi dần dần chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô.
Dù cô ngẩng cao đầu bước đi, cũng không thể thay đổi tình trạng bi thảm, trốn chạy trong tuyệt vọng.
Trước khi bấm thang máy, một tiếng bước chân lạch cạch chạy nhanh về phía cô.
"Thưa bà chủ, áo khoác của chị?"
Lê Chí Cường bất an nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Anh cũng bị sốc trước quyết định của giám đốc Hoàng Việt, nhưng anh ta không cách nào nghi ngờ, cho dù giám đốc có làm gì đi chăng nữa, anh ta đều lựa chọn ủng hộ vô điều kiện.
Trần Khả Như quay mặt sang một bên, nhìn chiếc áo khoác lông chồn trên tay đối phương, ánh mắt vô cùng nhạt nhẽo.
Đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào lớp nhung lông chồn, vừa chạm liền như bị điện giật.
Cố gắng thu tay lại, nhưng không bỏ được.
"Anh ấy nhờ anh gửi à?"
Cô ngẩn người hỏi.
Nói xong lại kích động, sao lại trở nên ngu ngốc như này?
Lê Chí Cường xấu hổ, ú ớ không biết đáp sao cho phải.
“Anh nói thật đi.” Trần Khả Như đột nhiên nhấn mạnh: “Tôi chỉ muốn nghe sự thật.
Đoán đi đoán lại quá mệt mỏi.
Tôi không hiểu được tâm tư của anh ấy.”
Càng nói, càng nhợt nhạt.
"Bà chủ, tôi tự mình mang áo khoác đến, nhưng tôi nghĩ giám đốc chắc hẳn có phiền phức, chị có thể..."
"Lê Chí Cường, cám ơn anh."
Trần Khả Như nắm lấy chiếc áo khoác lông chồn, nhanh chóng ngắt lời anh ta, rồi bước vào thang máy đang mở.
Cô đã mong đợi Lê Hoàng Việt đuổi từ bên trong ra và giải thích với cô.
Hoặc một cuộc điện thoại, một tin nhắn ám chỉ cũng được.
Cô sẵn sàng tin rằng anh ấy gặp khó khăn, sẵn sàng thông cảm với anh, nhưng tại sao không cho cô một chút tín hiệu, dù chỉ là một cái nhìn thôi.
Sau khi đèn nháy đến điểm cuối, thang máy hoàn toàn khép lại.
Lê Hoàng Việt không đuổi theo.
Đến tối, anh cũng không quay lại biệt thự Di Linh.
Trần Khả Như đang nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Cô rất cố gắng để mình ngủ, có lẽ ngủ một giấc, ngày mai khi tỉnh dậy sẽ phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng.
Sau khi tỉnh lại, Lê Hoàng Việt lại trở về với cô.
Suốt đêm, cô liên tục lặp đi lặp lại những cơn ác mộng, chồng chất qua lại, trằn trọc bất an.
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào người cô, cô không thể cảm