Ngũ quan của anh vốn đã hơn người, dùng từ vô cùng đẹp trai để diễn tả anh thì cũng không có gì quá đáng.
Trong một khoảnh khắc, Trần Khả Như bị mê hoặc bởi hàm răng trắng sáng, nụ cười đoạt hồn người khác và giọng nói thu hút mê hoặc của anh, nhịp tim cô như tạm ngừng đập.
Lúc cô phản ứng lại, một ý nghĩ tức giận hiện lên khuôn mặt xinh đẹp, cô nhắc anh: “Lê Hoàng Việt, anh đã quên rồi à, hôm kết hôn anh đã nói những lời làm cho tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ thích anh.
Bởi vì tôi không xứng...Cho nên tôi đi ghen anh làm gì?”
Trần Khả Như thật sự vô cùng buồn bực, đối phương chỉ mới cười một cái, trêu chọc mình một cái vậy mà đã làm mình rối tung lên hết.
Trên gương mặt của Lê Hoàng Việt xuất hiện một vết nứt, rõ ràng là anh đang ruồng bỏ cô.
Tại sao trên mặt của cô lại không có một chút sợ hãi và tự ti nào.
Ngược lại vẻ mặt thanh nhã cao quý này, dường như ngay cả thần thánh cũng không thể ngăn cản được.
“Cô nhớ cho kỹ, lần sau tôi không muốn lại nhìn thấy cô lôi kéo với mấy tên đàn ông khác, làm phá hỏng đến danh tiếng của cả nhà!”
Sau cùng anh còn lườm cô một cách phức tạp, sau đó xoay người lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Anh yên tâm đi, trước khi chúng ta ly hôn, tôi sẽ không có quan hệ nam nữ loạn xạ.”
Thay vì cứ mãi dùng sức để kháng cự với anh thì không bằng nói vài câu mỉa mai cũng là một hình thức chống lại.
Không sai, Trần Khả Như chính là đang âm thầm hại người.
Vốn dĩ đôi mắt của Lê Hoàng Việt đang nhắm chặt nhưng lúc này lại run nhẹ, anh không biết tại sao, tuy nhiên anh không mở mắt ra và cũng không lên tiếng.
Trần Khả Như cảm thấy anh đang có một giấc ngủ hiếm hoi và yên tĩnh.
Anh để một mái tóc Âu Mỹ, tất cả được hất ra sau đầu, đường nét cả khuôn mặt hoàn toàn được hiện ra, tràn đầy hương vị đàn ông.
Trần Khả Như chợt nhớ đến bộ phim Lão Cửu Môn mà các y tá đã theo dõi mấy bữa trước.
Cô cảm thấy anh rất giống với sĩ quan đó, chỉ là khuôn mặt của Lê Hoàng Việt lại sắc cạnh, hơi thở cũng mạnh mẽ hơn.
Lê Hoàng Việt thật sự là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, nếu như anh không phải là tổng giám đốc của Á Châu, e rằng đã sớm bị đạo diễn hay nhà sản xuất gì đấy đến dụ dỗ đi đóng phim rồi.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Mười lăm phút sau.
Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như một trước một sau đi vào cổng lớn nhà họ Lê.
Có thể là bởi vì Lê Hoàng Việt không chịu mình thua kém nên ông Lê Hoàng Long đã sớm về hưu từ mấy năm trước và giao công ty lại cho Lê Hoàng Việt toàn quyền xử lý.
Ngày thường ông ấy chỉ ở nhà làm vườn nuôi cá, mặc kệ mọi thứ, cũng thật sự nhàn rỗi.
Nhưng Trần Khả Như biết, Lê Hoàng Việt vô cùng kính nể cha của anh.
Sau khi phát sinh chuyện kia thì Lê Hoàng Long chỉ nói một câu, phải có trách nhiệm với con gái.
“Anh hai, mọi người đều đã cúng tổ rồi, sao bây giờ anh mới đến?”
Em gái Lê Hoàng Việt vui mừng nhưng ngoài miệng thì trách móc nói, lúc nhìn thấy Trần Khả Như, trong mắt lại lóe lên vẻ ngạc nhiên “Tại sao chị ta cũng tới đây?”
Giọng điệu không chào đón, trong đáy mắt còn hiện ra vẻ chán ghét như vậy, đến Trần Khả Như đang ở xa cũng cảm nhận được.
Trước kia cô lựa chọn không thèm quan tâm đến, Lê Mỹ Hoa cũng chỉ châm chọc khiêu khích vài câu, nếu so sánh với anh trai Lê Hoàng Việt của cô ta sự chán ghét này cũng không phải vấn đề gì lớn.
“Mỹ Hoa, đừng có nói linh tinh.
Mau gọi anh trai và chị dâu con đến đây ăn.”
Là Nguyễn Phương Thanh nói, có lẽ là do lần trước bà ấy cảm thấy mình và Trần Khả Như có điểm nhìn chung cho nên thái độ cũng có chút hòa dịu.
“Con biết rồi!” Sau đó Lê Mỹ Hoa tức giận liếc Trần Khả Như một cái, dính sát vào bên người của Lê Hoàng Việt, líu ríu nói chuyện như chim sẻ nhỏ.
Tuy nhiên khi nói chuyện với cô ta thì Lê Hoàng Việt lại rất thân thiết, nụ cười phát ra từ bên trong.
Trong khoảng thời gian hai anh em trò chuyện, đôi khi anh cũng vô ý lộ ra nụ cười cưng chìu...!Có lúc, Trần Khả Như lại không tự chủ được hâm mộ cô ta.
Tại sao Lê Mỹ Hoa lại ghét cô như vậy? Rất dễ hiễu, trong mắt cô ta thì anh trai mình là một người ưu