Cô đã gầy đi rất nhiều.
Rốt cuộc là nhịn ăn bao nhiêu bữa mới có thể thành ra như vậy?
Lê Hoàng Việt liền nhìn cô chăm chú, lặng lẽ không nói, có lẽ im lặng mới là cách thích hợp nhất vào lúc này.
Rất lâu sau, anh dựa đầu vào nơi gần cô nhất, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại chừng năm, sáu phân, anh hít thở nặng nề, hơi nôn, cẩn thận từng li từng tí để đối phương không cảm nhận thấy sự tồn tại của bản thân.
Nhưng, anh sai rồi.
Từ lúc anh đi vào là Trần Khả Như đã biết ngay rồi.
Anh quyến rũ cô y tá đó, anh sờ sờ trước mặt cô, hít thở chung một bầu không khí.
Mùi vị có một không hai thuộc về riêng Lê Hoàng Việt, trộn lẫn trong mùi khói vẫn nồng đậm rõ ràng như cũ, dù anh đã đánh răng, khiến người ta vừa đau lòng vừa xót xa.
Anh đã biết cô có thai rồi sao? Hay là anh biết cô muốn rời đi cùng Phan Huỳnh Đông?
Cơ thể của Trần Khả Như hơi run rẩy, cô cố hết sức để khiến hô hấp của bản thân trở nên bình ổn, chậm rãi, nhàn nhạt để không làm đối phương cảnh giác được đến.
Anh có yêu cô không?
Nếu như trước đây còn đang mơ hồ, đau lòng.
Hiện giờ Trần Khả Như đã quyết định rồi, là có.
Từ trước tới nay, chưa bao giờ cảm giác của cô lại mãnh liệt như vậy.
Rõ ràng hơi thở giữa hai người đang gần trong gang tấc, rõ ràng chỉ cần một bên vươn tay ra liền có thể chạm vào đối phương.
Nhưng ai cũng không xuyên thủng lớp giấy cửa sổ này, giữa hai người đều cẩn thận từng chút.
Quả nhiên là Lê Hoàng Việt có nỗi khổ khó nói, cũng giống như Vũ Tuyết Trang, chuyện cô ấy hết lòng hiếu thảo là chuyện thường tình của con người, làm sao cô trách cứ hay chất vấn được.
Mỗi lần anh nói ra những câu lạnh lùng, cứng rắn, tuyệt tình đó, thật ra trong lòng anh còn đau đớn hơn.
Chỉ trách những kẻ đó trăm phương ngàn kế, dày công sắp đặt, thậm chí đến người tự cho mình siêu phàm như Lê Hoàng Việt cũng bó tay chịu trói, e ngại không dám ra tay, vậy thì đó phải là sự thật đáng sợ thế nào? Lê Hoàng Việt sẽ chịu áp lực lớn thế nào?
Lần trước nhường nhịn, không hề khiến Trần Phương Liên bình tĩnh lại mà ngược lại còn khiến chuyện tồi tệ hơn.
Con là của ai, cô chẳng chút quan tâm.
Chỉ là hiện giờ cô vô cùng sợ, sợ chờ đợi, sợ hứa hẹn, cô không chắc phải đợi bao lâu, bản thân có thành gánh nặng gây trở ngại cho Lê Hoàng Việt hay không.
Ngày hôm đó, ở bên bờ hồ, hoàn toàn ngược lại với tính cách độc đoán, chuyên chế, anh bằng lòng đẩy cô vào lòng Phan Huỳnh Đông, chẳng chút do dự.
Chỉ có thể nói, anh đang sợ một chuyện vô cùng đáng sợ, sự công kích mà chuyện này dành cho anh là chí mạng…
Nước mắt Trần Khả Như lặng lẽ rơi xuống.
Lúc nghe thấy tiếng thở nặng nề của đối phương truyền đến, cô mới mở mắt, nhìn rõ đường nét mơ hồ của Lê Hoàng Việt.
Anh nghiêng đầu, nằm sấp trên đầu giường cô, chìm vào giấc ngủ.
Hai hàng lông mày hình kiếm xinh đẹp, cả khuôn mặt vẫn tuấn tú như xưa, vì sao cứ luôn cảm thấy đã nhiều thêm vài phần thăng trầm.
Hẳn là anh rất mệt, chỉ mấy phút mà đã ngủ rồi.
Trần Khả Như tham lam ngắm nhìn khuôn mặt anh, cô đã vô số lần hy vọng, khoảnh khắc hai người bên nhau là mãi mãi.
Vừa chớp mắt là đã vạn năm.
Mối tình lận đận của anh và cô, chỉ là Lê Hoàng Việt đã được định trước là rồng phượng giữa biển người, trong người anh có kho báu, quá nhiều người mong muốn có được, yêu một người như vậy là đã định trước phải chấp nhận gánh vác nhiều hơn nữa.
Cô vươn bàn tay hơi run ra, luồng khí ấm áp trong không khí ngưng tụ trên đầu ngón tay, một luồng sức mạnh mãnh liệt hơn nữa dâng lên trong lòng, khiến cô hạ quyết tâm.
Lập tức.
Cô nằm qua đó, hai cánh tay không chút do dự ôm chặt lấy đầu anh.
Lần đầu tiên cô hiểu, loại mùi vị yêu mà không có được này.
Đời người có quá nhiều tiếc nuối, cô bắt buộc phải học làm quen với sự tiếc nuối khi yêu nhau mà không được ở bên nhau.
Lê Hoàng Việt, em yêu anh.
Bọn họ sớm đã quên mất hôm nay là giao thừa, nhưng các ban ngành liên quan đã quy định, không được đốt pháo hoa, cho nên năm nay ảm đạm hẳn.
Cô ôm anh đi ngủ, nước mắt cũng đã khô.
Vỗn dĩ cô tưởng rằng bản thân đủ mạnh mẽ, nhưng không ngờ, lúc đối mặt với việc mất đi anh lại giống như một đứa trẻ lạc đường, ngoại trừ đưa ra quyết định một cách lý trí thì chẳng có cách nào cả.
Ở cửa phòng bệnh, một bóng người lay động.
Phan Huỳnh Đông dựa lưng vào cửa, thở hổn hển.
Trong đôi mắt anh, con ngươi nâu sẫm lại tràn ngập tia ghen tị.
Vì sao Lê Hoàng Việt cứ nhất định phải xuất hiện phá hoại?
Anh và Trần Khả Như đã ly hôn rồi, một nhà ba người đoàn viên, không phải rất tốt sao?
Vì sao cứ vào lúc anh ta dẹp yên ổn thoả, sắp thành công thì lại xuất hiện đảo loạn, quyến rũ trái tim không hề kiên định của Trần Khả Như!
Chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút.
Phan Huỳnh Đông nắm chặt nắm tay, đấm từng nhát lên tường, vừa sợ tiếng động quá lớn, lại không cách nào giải phóng được sự căm ghét trong lòng, cho nên anh ta kìm nén, buồn bực hắng giọng.
“Phan Huỳnh Đông, anh có phải đàn ông không?”
Phía trước lại thêm một dáng người tao nhã, chỉ cần nghe thấy giọng nói giả dối này liền biết ngay là Trần Phương Liên.
Phan Huỳnh Đông liếc nhìn cô ta: “Sao? Bản thân không có tài cán giữ được người đàn ông của mình, trái lại còn chế giễu tôi?”
Ánh mắt Trần Phương Liên nghiêm lại, cười lạnh, nói: “Phan Huỳnh Đông, tôi không có năng lực sao? Nếu không thì anh nghĩ anh có cơ hội để tranh thủ nhúng tay vào sao?”
“Trần Phương Liên, xin cô đừng lấy loại hành vi vô sỉ đó của cô để ép lên người tôi có được không? Nếu như có thể lựa chọn, có thể giúp đỡ cô ấy, tôi bằng lòng cô ấy không ly hôn với Lê Hoàng Việt!”
Anh ta thấp giọng gầm lên, cả người kích động, đột nhiên, lại nhẹ giọng xuống: “Tôi hy vọng nhìn thấy cô ấy hạnh phúc.
Cho dù hạnh phúc này không phải là tôi mang đến.”
Trần Phương Liên híp đôi mắt xinh đẹp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ lạ: “Phan Huỳnh Đông à Phan Huỳnh Đông, đến giờ mà anh còn lừa mình dối người sao? Đơn giản chỉ về điểm thành thật này, anh còn không so nổi với Tống Quốc Minh, chí ít cậu ta xấu đến cùng, dũng cảm thừa nhận.
Còn anh thì sao? Chẳng qua là một tên ra vẻ quân tử, lừa mình dối người!
Phan Huỳnh Đông trừng đôi mắt vằn tia máu đỏ, cực kỳ tức giận, nói: “Cô nói cái gì?”
Trong giọng điệu dường như đang run rẩy, đang hoảng loạn.
“Tôi nói gì thì anh là người hiểu rõ nhất.
Tôi mua chuộc luật sư Tống, bắt bố mẹ Vũ Tuyết Trang, uy hiếp Vũ Tuyết Trang, khiến cô ta vu khống cho Trần Khả Như