"Không sai."
"Đuổi theo ngay lập tức."
Sau khi Lê Hoàng Việt ra lệnh, bởi vì cảm xúc trong lòng dao động quá lớn, lại thêm thể lực không tốt nên anh phải nằm ở băng ghế sau, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn mở to mắt, không chịu nhắm lại.
Dù sao Lê Chí Cường cũng không khuyên nổi, chỉ có thể hy vọng nhanh chóng tìm được Trần Khả Như.
Trong sự lo lắng chờ đợi của mọi người trên xe, Lê Chí Cường đã liên lạc với một người quen trong Sở cảnh sát, hỗ trợ điều tra biển số và theo dõi máy giám sát ở tất cả các trục đường mà chiếc xe đi qua, ngộ nhỡ tìm kiếm nhầm đường thì Lê Chí Cường cảm thấy mình vẫn nên dứt khoát mổ bụng tự sát cho rồi.
Sau một tiếng đồng hồ đuổi theo mà lòng nóng như lửa đốt, điện thoại không ngừng gọi đến gọi đi, tốc độ xe lao như tên lửa, rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc xe bán tải mà mọi người luôn mong ngóng, nó đang đỗ trước một tòa nhà của Bệnh viện não.
Quả thật, đồ đạc bên trên vẫn đang được trưng bày đầy đủ, nhưng lại thiếu bình dưỡng khí, trông nó cực kỳ bắt mắt giữa vô vàn chiếc xe đang dừng lại ở bãi đậu xe của bệnh viện.
"Tổng giám đốc Việt, để tôi đi trước tìm hiểu tình hình đã, anh đi xe mệt mỏi cả buổi rồi, nên nghỉ ngơi một lúc đi."
Lê Chí Cường cảm thấy rất khó xử, vì sợ mình lại làm sai chuyện gì, nếu thế thật thì đúng là tội ác tày trời, chết ngàn lần cũng khó bù đắp nổi.
"Không cần, tôi đi với anh."
Lê Hoàng Việt giãy dụa muốn đứng dậy, vẻ mặt anh thực sự rất tái, cánh môi không còn chút màu máu, đi đường cũng lắc lư như sắp ngã, cho dù có Lê Chí Cường đỡ lấy thì cũng không thể thay đổi được sự thật cơ thể anh đang rất yếu ớt.
Cả người thì đến một nửa sức lực là dựa tạm trên người anh ta rồi.
Nói một câu không dễ nghe, chính là đến chết vẫn sĩ diện.
Bỗng nhiên Lê Chí Cường dừng chân lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc Việt, xét thấy tình trạng sức khỏe của anh bây giờ rất kém, không phải tôi không cho anh đi tìm vợ mình, tình huống của cô ấy lúc này ra sao, chúng ta đều không thể biết, ngộ nhỡ anh còn chưa kịp nói câu nào mà đã ngất xỉu trước mặt cô ấy, vậy thì phải làm sao?"
Lê Chí Cường lo lắng đủ điều cho Lê Hoàng Việt, còn giống mẹ hơn cả mẹ anh.
"Chúng ta đã tìm đến tận bệnh viện rồi, người ta cũng không thể chạy thoát được nữa, bây giờ nhất định đang ở khu nội trú của khoa não."
Nhìn anh ta nói năng chắc chắn như đinh đóng cột, đôi mắt đen láy của Lê Hoàng Việt nheo lại vẻ khó dò, khuôn mặt tuấn tú có vài phần cố chấp không biết đang nghĩ chuyện gì, bỗng nhiên lại sa sầm hẳn, khóe môi nhếch lên một đường cong nham hiểm: "Lê Chí Cường, anh chưa nếm đủ hương vị đứng canh cổng đúng không, bên Nam Phi còn một dự án, hay là cử anh đến đó làm quản lý khu vực được không?"
"Nam Phi? Không không, Tổng giám đốc Việt, tôi sai rồi."
Lê Chí Cường liên tục cầu xin tha thứ, sau lưng đổ mồ hôi như mưa.
Tổng giám đốc Việt cũng không phải người thích nói đùa, anh nói được là làm được, mặc dù bên Nam Phi lắm kim cương đá quý, nhưng nói tóm lại vẫn là một vùng đất khô cằn sỏi đá, chim còn không thèm ị ra đó.
Ngay lúc Lê Chí Cường còn tưởng Lê Hoàng Việt quyết định xong rồi, bỗng nhiên người kia lại lùi một bước nói: "Ngẩn người làm gì, đến khoa não trước đi."
"Hả, à được."
Tổng giám đốc Việt đang nhường nhịn với mình sao?
Lê Chí Cường sửng sốt trong chốc lát rồi đáp lời, trong lòng lại cảm thán, đúng là cái thói xấu miệng lưỡi cứng rắn của Tổng giám đốc Việt không biết bao giờ mới sửa được.
Rõ ràng là những gì anh nói đều không có ý xấu mà.
Lê Chí Cường lần sát theo các phương hướng và địa điểm trong bệnh viện, còn cho người ta bí mật theo dõi các ngõ ngách, lúc này Tổng giám đốc Việt đang thần hồn nát thần tính, tâm trạng rối bời, rất sợ con vịt đã nấu chín lại vung cánh bay mất lần nữa.
Khoa não.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Cô Linh Vân, trước đó cậu Quốc Minh có được bệnh viện chúng tôi kiểm tra một lần, là chấn thương ở vùng não, gây ra tình trạng thiếu dưỡng khí trong thời gian ngắn, từ đó trở thành...!Trở thành người thực vật?"
"Đúng thế."
Tô Linh Vân đáp, vốn dĩ trong thành phố này hay thậm chí là cả quốc gia, tình trạng bệnh thế này tương đối ít, cho nên các bác sĩ điều trị tại khoa não của bệnh viện vẫn nhớ như in trường hợp này.
Nửa năm trước, Tống Quốc Minh cũng rơi xuống vách núi, chìm vào vịnh Lăng Cô chỉ sau cô vài phút, cũng may lúc đó không phải là lúc thủy triều lên, mực nước cũng không cao quá, sau khi Tống Quốc Minh may mắn cứu được cô thì ra sức bơi về phía bờ bên kia, chỉ tiếc cuối cùng cậu ta đụng vào một tảng đá ngầm...!
Ánh mắt Tô Linh Vân giật mình lo lắng chốc lát, cô tỉnh táo lại: "Cách đây không lâu, tôi có nhận được điện thoại từ trợ lý của anh, nói rằng bên nước ngoài có mấy chuyên gia có tiếng tăm trong khoa não định sang đây làm phẫu thuật lâm sàng cho vài ca bệnh, cụ thể là bao giờ? Bọn họ đã đến đây chưa?"
"Cô Linh Vân, ngại quá, lúc đó chuyên gia nước ngoài thay đổi hành trình đột ngột, bây giờ bọn họ đang ở Bệnh viện não của Thành phố Đà Nẵng, tôi quên không bảo trợ lý chuyển lời đến cô, làm cô đến đây một chuyến công cốc rồi, thật sự rất xin lỗi cô."
"Không sao, nhất định phải là Thành phố Đà Nẵng sao?"
Tô Linh Vân thì thào, cô biết rất rõ tình huống của Tống Quốc Minh, chỉ cần làm phẫu thuật mổ sọ thì sẽ có cơ hội tỉnh lại và khỏi hẳn, nhưng xác suất phẫu thuật thành công rất thấp, chỉ dám nắm chắc ba mươi phần trăm, cho nên cho dù nửa năm trước cô có đủ điều kiện kinh tế nhưng cũng không dám tùy tiện mạo hiểm.
Mà đội chuyên gia khoa não của nước ngoài hàng năm đều chạy ngược chạy xuôi đến vài quốc gia, rất bận bịu, mỗi lần họ lại đến một nơi, số lượng ca bệnh được phẫu thuật rất hạn chế, phải hẹn trước từ lâu mới có suất.
Dù chuyên gia đến quốc gia nào cũng đều được chào đón rất nhiệt liệt.
Tô Linh Vân trò chuyện với bác sĩ xong mà vẫn nhíu mày, Thành phố Đà Nẵng sao, cô thật sự không muốn quay về nơi đó.
Kết quả là toàn bộ lịch trình của cô lại bị xáo trộn.
Trong túi của cô, tấm chi phiếu 2 tỷ mà Lê Chí Cường cho cô vẫn nằm yên ở đó, giờ phút này nó lại khiến bàn tay cô bỏng rát, lòng rối như tơ vò.
Rốt cuộc chuyện này là sự sắp xếp của số phận, hay là trò đùa của tạo hóa đây.
Tô Linh Vân xuống dưới lầu mua cơm trưa cho mọi người rồi quay về, lúc bước vào thang máy là đúng giờ cao điểm.
Vốn dĩ trong thang máy đã có nhiều người, hơi thở khác lạ xen lẫn vào nhau phả trong không khí, đến rồi đi từng tầng một, dịch chuyển không ổn định khiến Tô Linh Vân hơi choáng đầu, buồn nôn.
Khi mọi người trong thang máy đã vơi bớt khoảng một nửa, thì có hai y tá bước vào, vẻ mặt hớn hở bắt đầu bàn tán chuyện gì đó.
"Ái chà, vừa rồi cô có thấy bệnh nhân bên khoa ngoại kia không?"
"Là cái người lớn lên còn đẹp trai hơn cả Noo Phước Thịnh, có vết thương bị đạn bắn và đang truyền nước biển phải không?"
"Chuẩn luôn chuẩn luôn, ôi khuôn mặt kia, vóc dáng