"Cứ coi như tôi đã chết rồi, không tốt sao?"
Trần Khả Như thì thào nói.
"Nhưng cô đã xuất hiện rồi!"
Đối mặt với sự bình tĩnh của cô, Lê Chí Cường cố kìm nén sự kích động trong người, như vẫn không có cách nào trở lại như bình thường được: "Vốn dĩ tất cả mọi chuyện đều đã trở lại bình thường, nhưng mà khi cô vừa xuất hiện thì cô phải biết trước sẽ có kết quả như vậy, cô không biết anh ấy đã vì cô mà làm...."
Nói được một nửa, đột nhiên Lê Chí Cường dừng lại.
"Nửa năm trước tôi đã đưa ra lựa chọn của mình rồi."
Dường như Trần Khả Như muốn củng cố thêm sự quyết tâm của mình, nên khuôn mặt cô cố gắng tỏ ra vô cùng lạnh lùng và nghiêm túc, lạnh giống như băng tuyết vậy.
Nếu như cô muốn đi tìm anh, thì đã đi từ lâu rồi.
Nếu như cứ dày vò lẫn nhau mãi, thà rằng không yêu nữa.
Vốn dĩ cô cho rằng đây là cách tốt nhất.
Ánh mắt Lê Chí Cường nhìn thẳng vào mặt Lê Hoàng Việt chưa từng di chuyển, thấy dáng vẻ chán chường yếu ớt của anh, thì nhíu mày lại, trong lòng không nhịn được sinh ra cảm giác chua xót: "Mợ chủ, cô cũng đã biết, nếu như hôm ấy không phải do tôi đánh ngất anh ấy, thì có lẽ cả hai người đều không sống nổi.
Những việc Tống Quốc Minh đã làm cho cô, Tổng giám đốc Việt cũng có thể làm được...!Tôi vẫn thường xuyên nghĩ lại, nếu như hôm ấy hai người đều không sống nổi, thì ít ra hai người cũng được ở bên nhau, còn tốt hơn nhiều so với việc làm tổn thương nhau hiện giờ! Nếu như không phải do may mắn, chẳng lẽ cả đời này cô cũng không đến tìm anh ấy sao?"
Lê Chí Cường cũng biết đại khái những chuyện đã xảy ra, vì cứu cô nên Tống Quốc Minh đã trở thành người thực vật, đúng là anh ta rất vĩ đại, nhưng mà đó là do anh ta cam tâm tình nguyện làm vậy, đâu có liên quan gì đến những người khác?
Cũng đâu có liên quan gì đến tình yêu?
"Không chỉ riêng Tống Quốc Minh..."
Cô thở dài một hơn, trong mắt hiện lên sự buồn bã day dứt.
Nhưng một câu nói của Lê Chí Cường lại vạch trần sự thật hiện giờ: "Giữa hai người không có trở ngại nữa rồi, vì cô, Tổng giám đốc Việt đã phản bội lại toàn bộ thế giới này, anh ấy đã từ bỏ tín ngưỡng, từ bỏ tình thân, từ bỏ điểm mấu chốt của mình, chỉ vì cô mà anh ấy đã hoàn toàn biến thành một người máu lạnh vô tình!"
Trần Khả Như kinh ngạc nhìn sang phía Lê Hoàng Việt, rốt cuộc thì sau khi cô rời khỏi anh đã làm những gì?
Lê Chí Cường lại nói tiếp: "Trong nửa năm cô rời khỏi đây, anh ấy đều không ngủ được, nghiện thuốc, nghiện rượu, chỉ sống trong thế giới của mình.
Anh ấy không ngừng hối hận đau lòng, chuyện duy nhất anh ấy nhớ kỹ chính là không ngừng sai người đi tìm xác cô và báo thù.
Anh ấy sống như một cái xác không hồn vậy, nếu như không phải vẫn chưa báo thù được, thì anh ấy đã chết từ lâu rồi."
"Lòng cô quá độc ác, chẳng lẽ cô không biết anh ấy yêu cô tận xương tủy không có thuốc nào chữa được nữa hay sao? Chính cô cũng biết rõ điều ấy, chẳng lẽ bản thân cô sống dở chết dở cũng muốn kéo cả anh ấy theo sao?"
...!
Mỗi câu mỗi từ mà Lê Chí Cường nói đều giống như đang đánh thẳng vào trái tim cô, khiến cả người cô run rẩy không ngừng.
Cô dùng tay che miệng, cố nhịn xuống sự khó tin đang trào dâng trong lòng, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn cô lại cảm thấy chuyện là là đương nhiên.
Lê Hoàng Việt đã yêu cô đến mức mất trí rồi.
Còn cô không phải là không yêu.
Nhưng tạo hóa trêu người, có quá nhiều chướng ngại giữa hai người, không còn cách nào để quay lại đơn thuần như lúc ban đầu được nữa.
Sự thật là cô không muốn thấy anh khó xử nên mới làm như thế.
"Mợ chủ, tôi hy vọng cô đừng quyết định và hành động theo cảm tính nữa, có một số người, một số việc nếu như để lỡ sẽ hối tiếc cả đời!"
Nói xong điều ấy, Lê Chí Cường có chút hối hận, khuôn mặt anh ta đỏ lên ngẫm nghĩ: Gần đây mình ăn phải thuốc nổ hay sao mà vừa mở miệng đã bắn liên thanh không cách nào kiềm chế được như vậy? "Có thể để tôi và anh ấy ở riêng với nhau một lúc được không?"
Giọng cô có chút khác thường, hai mắt long lanh đầy nước.
Khi biết rõ Lê Hoàng Việt đã làm tất cả vì mình, sao cô có thể không rung động được chứ, nhưng chỉ tiếc là sau những chuyện đã trải qua sao cô có thể yêu lại từ đầu được?
Cô phải bắt đầu lại từ đầu thế nào đây?
Trần Khả Như ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, ánh mắt tham lam nhìn ngắm gương mặt anh, có vẻ như anh ngủ không được yên ổn cho lắm, lông mày nhíu chặt lại.
Cô nhớ lại nụ hôn bá đạo chất chứa đầy nỗi nhớ vừa rồi, trên cánh môi cô dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, mùi hương quen thuộc...!trùng khớp với hình bóng trong quá khứ, điều này cô đã hiểu quá rõ rồi.
Cô lại thở dài lần nữa: "Lê Hoàng Việt, tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp lại anh, vì sao anh luôn bá đạo, luôn cực đoan như vậy?"
Lúc anh suy nghĩ đến mọi mặt thì lúc nào cũng có thể đuổi người khác đi.
Nhưng khi anh nhận ra mình đã mất đi người đó thì lại vô cùng thống khổ, lại muốn dùng mọi cách để đoạt lại.
Trần Khả Như ngồi bên cạnh anh thật lâu, cuối cùng cô cúi người xuống, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của anh.
Giống như mặt hồ đang phẳng lặng bỗng nhiên bị khuấy động, trong nháy mắt gương mặt u ám trở nên tươi sáng hơn.
Bỗng dưng cô nhắm mắt lại.
Dựa theo trí nhớ từng miêu tả khuôn mặt anh vô số lần, đôi môi anh đào khẽ rơi xuống rất chuẩn xác, giống như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào rồi nhanh chóng bay đi.
Nhẹ nhàng cẩn thận, tràn đầy tình cảm.
Hai tiếng sau.
Mặt trời đã gần xuống núi, ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ tạo thành những vệt sáng loang lổ.
Lê Hoàng Việt tỉnh lại, anh khẽ cử động, nhưng mà lại làm miệng vết thương kéo căng ra nên không tự chủ được khẽ rên lên một tiếng.
Nghe tiếng kêu, Lê Chí Cường lo lắng chạy tới bên cạnh anh.
"Tổng giám đốc Việt, nằm yên đừng nhúc nhích!"
"Trần Khả Như đâu?"
Khuôn mặt vô cùng anh tuấn của anh nhanh chóng căng lên, trong đầu anh vô thức chỉ còn nghĩ đến mỗi một người là Trần Khả Như.
Người anh đã mất đi rồi tìm lại được, anh sợ khoảng thời gian gặp gỡ ngắn ngủi ấy chỉ là giấc mơ.
Cuộc đời mỗi người đều lên xuống nhấp nhô, quá buồn hay quá vui đều rất dễ dàng hủy hoại một người.
Lê Chí Cường thở dài: "Tổng giám đốc Việt, nếu như ngay cả tính mạng và sức khỏe của mình anh cũng không quan tâm đến, thì cuối cùng sẽ phải nhìn mợ chủ gả cho người đàn ông khác đấy."
"Lê Chí Cường."
Lê Hoàng Việt lạnh lùng nói: "Cậu muốn sang Nam Phi đến thế rồi cơ à, gấp không chở được nữa rồi hả?"
Lê Chí Cường nghe thấy thế thì cúi đầu xuống, xem ra sau này Tổng giám đốc Việt sẽ luôn lấy chuyện đi sang Nam Phi để bịt miệng anh ta lại.
"Đỡ tôi đứng lên."
"Tổng giám đốc Việt, anh định đi tìm Mợ chủ sao?"
Cả người Lê Chí Cường vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng về phía anh rồi nói tiếp: "Cô ấy đã mang theo Tống Quốc Minh xuất viện rồi."
Anh ta vừa nói dứt lời, thì nhiệt độ trong phòng ngay lập tức hạ thấp xuống âm độ.
Từ trong đôi mắt đen như mực của Lê Hoàng Việt, dường như Lê Chí Cường thấy được lửa giận ngập trời và sát khí.
"Vì sao không ngăn cản cô ấy? Trước đây cậu đã cam đoan với tôi thế nào hả?"
Cho dù giọng nói của anh vẫn đầu đều, nhưng giữa những câu chữ lại thể hiện rõ sự thất vọng và nặng nề.
"Tổng giám đốc Việt, xin lỗi, tôi không có chuyền làm chủ