Lê Hoàng Việt không lên tiếng, Trần Khả Như chửi ầm lên: “Lương Huy, ông đừng có quá đáng!”
“Quá đáng?”
Lương Huy nhún vai: “Tôi cảm thấy hời cho các người quá rồi.
Những người này vốn dĩ tôi phải giết sạch hết, bây giờ tôi cho con trai cô một con đường sống.
Cô không cảm thấy tôi có lòng từ bi sao?”
Hừ! Lâu rồi cô mới thấy có người vì giết người mà tìm ra cái lý do trong sạch không dính bụi trần như thế này! Trần Phương Liên hợp tác với Lương Huy, may mà Trần Phương Liên không nói lá bài cuối cùng cho Lương Huy biết, nếu không thì dựa vào dã tâm báo thù của Lương Huy, không biết ông ta sẽ gây ra rắc rối gì, có thể làm hủy hoại danh tiếng của Tập đoàn Á Châu chỉ trong chốc lát.
Ánh mắt ông ta biến sắc, ông ta không kiên nhẫn được mà thúc giục: “Lê Hoàng Việt, mau ra tay đi, đừng lề mề nữa! Đừng đợi đến khi tôi không còn kiên nhẫn nữa!”
Ông ta máu lạnh vô tình đè lên trán của Kiên.
Kiên trưởng thành hơn tuổi của mình, không biết có phải vì bị ảnh hưởng bởi Trần Phương Liên hay không, hay là sự kích động của nửa năm trước đã nung nấu tâm trí cậu theo một cách nào đó.
Để bây giờ khiến cho cậu rất bình tĩnh, trong đôi mắt không hề có chút sợ hãi.
Càng vậy cậu càng nghiến chặt răng để không phát ra một âm thanh nào cả.
Lê Hoàng Việt nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu, anh cúi người xuống, nhặt con dao găm rồi từ từ đứng lên, nhìn thẳng vào đám trẻ con đó.
“Đừng mà.
”
Mặc dù trời đang rất nắng nóng nhưng Trần Khả Như cảm thấy ớn lạnh toàn thân, nhiệt độ giảm mạnh, môi và răng run lập cập.
Lương Huy đang muốn ép Lê Hoàng Việt trở thành hung thủ giết người.
Không! Không chỉ là hung thủ giết người, mà còn là một con ác quỷ thực sự, giết hại trẻ con.
Theo bước chân của Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như đột nhiên hét lớn lên: “Lương Huy, rõ ràng anh biết thứ tôi căm ghét nhất chính là anh ta và con của Trần Phương Linh, anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ cứu anh ta chứ?”
“Lê Hoàng Việt, không được giết người, nếu không cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Trần Khả Như kích động hét lên, toàn thân run lẩy bẩy.
Lúc cô vừa dứt lời, vẻ mặt của Kiên lập tức xuất hiện một chút khác thường, ánh mắt cậu bé thay đổi, nhìn chằm chằm vào Trần Khả Như.
Ánh mắt ấy như đang xem kĩ, như tìm tòi nghiên cứu, như quan sát, như phân tích, vô cùng phức tạp.
Đơn nhiên là cậu bé không thể hiểu nổi lời nói của Trần Khả Như, thế nhưng trong đầu cậu bé vẫn nhớ rất rõ rằng nửa năm trước Trần Khả Như đã liều mạng nắm chặt tay của cậu bé, khuôn mặt xinh đẹp và cứng rắn của cô luôn tồn tại trong kí ức của cậu bé, không thể nào quên được.
Hôm nay nhìn thấy cô, cậu bé vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Nhưng tại sao cô lại nói căm ghét mình? Là vì mẹ mình sao? Lê Hoàng Việt không quay người lại, thứ anh để lại cho cô chỉ là một bóng lưng vô cùng kiên định, người trả lời cô chỉ có Lương Huy.
Lương Huy cười xong thì ung dung nói: “Trần Khả Như, đã đến bước này rồi thì đừng có hát đôi với ông đây nữa.
Không sai, tôi muốn Lê Hoàng Việt thay tôi giết người.
Bây giờ ngoài việc các người nghe theo lời tôi ra, thì còn có cách nào tốt hơn sao?”
Ông ta ác độc quá rồi, cho dù lần này thoát chết được, thì hai tay ông ta cũng đã nhuộm đầy máu tươi của bọn trẻ, ngồi tù là cái chắc.
Trong lòng ông ta sẽ thấy thế nào, liệu ngày đêm có bị lương tâm khiển trách không? Trong ánh mắt phẫn nộ và bất lực của Trần Khả Như, Lê Hoàng Việt đã đi đến trước mặt đứa trẻ.
“Cầu xin anh đó, đừng……”
Một cô giáo chặn trước mặt, nước mắt lưng tròng, run rẩy van xin: “Đừng giết bọn trẻ, giết tôi đi, tôi là cô giáo của chúng nó.
”
Bọn trẻ, đứa nào cũng vô cùng sợ hãi, những sinh mạng nhỏ bé mong manh có thể bị cướp đi trong tích tắc.
Đôi mắt Lê Hoàng Việt sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm.
“Ngây ra đó làm gì, nhanh một chút, có cần tao giúp mày một tay không?”
Đôi mắt Lương Huy tràn đầy niềm vui khi được trả thù một cách tùy tiện.
Đối với ông ta mà nói, không có gì thú vị và phấn khích hơn khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ trong sự lựa chọn của họ.
Những thứ đã mất của ông ta, bắt buộc phải đòi lại từng chút từng chút.
Khi Lê Hoàng Việt giơ con dao găm bằng bạc sáng chói lên, trái tim Trần Khả Như như đang treo lơ lửng, không có điểm tựa, lơ lửng trong không trung.
Hơi thở và nhịp tim trong một thoáng chốc đột nhiên dừng lại! Nhưng Lê Hoàng Việt trong chớp mắt không đâm mà lại hạ tay xuống, anh quay lại đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Lương Huy, rồi trầm giọng nói: “Lương Huy, tôi biết cho dù tôi có giết năm đứa trẻ, cho dù tôi có giết hết tất cả mọi người, thì ông vẫn không buông tha cho Kiên, hay buông tha cho bất cứ ai, có đúng không?”
Ánh mắt Lương Huy dần dần tối sầm lại, trên môi hiện lên một sự căm hận thấu xương, ông ta nghiêm nghị trả lời: “Không sai, tao chỉ là muốn chơi mày thôi, cho dù mày có nói gì làm gì thì cũng không có tác dụng.
Mày có thể trả lại tất cả những gì mà tao mất không? Không thể.
Cho nên nếu mày đã đến rồi, thế thì chết chung đi!”
Nói xong, Lương Huy đột nhiên mở khóa kéo áo gi-lê ra, trong đó nổi lên những vật hình trụ màu vàng dày đặc buộc quanh người ông ta.
“Quả bom!”
Trần Khả Như bụm miệng lại, cố gắng không để vẻ hoảng sợ của mình lộ ra.
Trên người Lương Huy buộc toàn là bom, giống như tình tiết thường thấy trên phim, nhưng cô không thể xác định được, uy lực của quả bom rốt cuộc mạnh đến mức nào, mọi người có khả năng sống sót thoát khỏi đây không! “Bây giờ thì biết rồi nhỉ, tại sao tôi không nôn nóng giết các người?”
Trong mắt ông ta hiện lên nỗi đau buồn và hận thù, bây giờ ông ta không cần che giấu nữa: “Bởi vì, tôi muốn tất cả những người ở đây, bao gồm cả đám cảnh sát thối mai phục xung quanh kia, tất cả phải chết chung với tôi, cùng đến chỗ chết!”
Lương Huy với Trương Phước Thành từng buôn bán ma túy và mở sòng bạc tham gia vào các hoạt động phi pháp, máu tươi dính trong tay cũng không ít, có thể làm ra một túi thuốc nổ thế này cũng không phải là chuyện gì khó.
Cho nên mọi thứ lúc nãy đều là mánh khóe của ông ta, ông ta đang chơi với tất cả mọi người, tăng thêm niềm vui trước khi chết.
“Lương Huy, ông điên rồi sao? Ông tưởng ông báo thù thế này, ông sẽ vui vẻ sao? Ông sai rồi, kết cuộc của sinh mệnh không phải cái chết, cho dù xuống địa ngục rồi, ông tưởng rằng ông có thể thoát khỏi sự trừng phạt của tội ác sao?”
Trần Khả Như lạnh lùng nói, toàn thân run lên kịch liệt, đó là một loại sợ hãi theo bản năng.
Cô nhận ra cho