"Như vậy anh, ừm, Trần Khả Như, ngày mai hai người đi đăng kí kết hôn lại, chỉ mỗi vậy thì thiếu thành ý quá! Anh nghĩ là anh chỉ cần nói chuyện cùng với người ta, cùng ăn cơm, cùng ngủ cùng làm mấy chuyện vô vị đó à..."
Lê Chí Cường càng nói càng như được tiếp thêm sức mạnh, thậm chí còn khua tay múa chân, nhưng rất nhanh anh ta liền phát hiện không khí xung quanh càng ngày càng lạnh, sắc mặt BOSS của anh ta thì càng ngày càng khó nhìn, ánh mắt càng thêm nguy hiểm và sắc bén, ngay lập tức liền ngậm miệng không nói lời nào nữa, đầu cúi thấp xuống một chút.
Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng bản thân sẽ bị quát mắng, thật sự lúc nãy đã vượt quá thân phân cấp dưới mà mạo phạm cấp trên, ấy vậy mà lại không có.
Mặt mũi của Lê Hoàng Việt bắt đầu giãn ra, anh gật gật đầu: "Anh nói có lý lắm."
Lê Chí Cường lau mồ hôi một phen: "...." Nếu đã nói đúng, vậy tại sao lúc nãy bộ dạng của anh lại chẳng khác gì một vị hung thần ác sát muốn ăn thịt người như thế chứ!
Lê Hoàng Việt dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lúc ngước mắt lên, hơi vẫy vẫy tay: "Nói tiếp đi."
"Tổng giám đốc Việt, vậy việc cần thiết trước mặt hiện nay của anh là tìm một đội chuyên nghiệp, vẽ ra một kế hoạch cầu hôn, điều quan trọng nhất là, chiến thuật, sách lược, cần phải gây bất ngờ cho bà chủ!"
Ngay lúc cảm xúc của Lê Chí Cường hết sức sục sôi, Lê Hoàng Việt nói thêm một câu: "Lê Chí Cường, tôi nhớ anh vẫn còn là trai ế từ trong bụng mẹ mà?"
Ánh sáng trong mắt của đối phương mang theo vài phần biết rõ và sắc bén, khiến cho vẻ mặt của Lê Chí Cường có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn thanh tú khẽ đỏ lên vì thẹn thùng: "Tổng giám đốc Việt, anh nghe được lời đồn này ở đâu vậy...!Hồi học đại học tôi từng có bạn gái mà..."
"Ồ? Thế à, tôi còn tưởng mấy cái lý luận của anh chỉ là lý luận suông đấy."
"Tổng giám đốc Việt, tuy chưa từng nhìn thấy thịt heo nhưng dù sao cũng đã nhìn qua heo chạy mà, hơn nữa đây đều là kiến thức phổ thông, mỗi cô gái đều thích được dỗ dành, dễ bị lừa gạt, chỉ sợ là nếu anh vì cô ấy mà ra sống vào chết, có lẽ còn không bằng nghe được mấy lời ngon tiếng ngọt hay một cái hôn lễ long trọng thôi...!Vốn dĩ ba năm trước khi hai người kết hôn, bà chủ cũng đã rất uất ức rồi..."
Lê Chí Cường không biết xấu hổ mà nói ra, trong hai năm nay, Lê Hoàng Việt luôn sớm nắng chiều mưa, sáng tìm hoa, chiều yêu liễu, trăng hoa, bỏ mặc người vợ đường đường chính chính ở sau đầu.
Thực sự cho đến tận bây giờ, mọi người đều hiểu, năm đó Lê Hoàng Việt là nuốt không trôi việc bị Trần Phương Liên làm cho mất hết mặt mũi, đồng thời là vì sự kiêu ngạo và bộp chộp của tuổi trẻ, không thể dễ dàng tha thứ cho việc bị phụ nữ lừa gạt và ngấm ngằm mưu tính mình, thế nên mới sa đọa như vậy...!Sau này, anh vừa yêu vừa hận cùng với Trần Khả Như, từ ghét bỏ đến việc bị hấp dẫn rồi tới không thể kiềm chế, ngay cả khi Trần Phương Liên đã trở về, cách cư xử của anh vẫn rất lạnh nhạt như cũ.
"Anh ra ngoài trước đi."
Lê Hoàng Việt nhíu mày, suy nghĩ sâu xa, phẩy phẩy tay với anh ta.
"Vâng, Tổng giám đốc Việt." Trước khi đi, Lê Hoàng Việt lại dặn dò: "Tổng giám đốc Việt, mấy cái văn kiện này, tốt hơn hết anh nên xem lại thêm một lần..."
Bên kia, hoàn toàn không có một tiếng trả lời.
Lê Chí Cường lắc đầu, khẽ cảm khái trong lòng.
Đúng là đàn ông khi vấp vào cái bẫy tình yêu, cho dù bình thường anh ta cơ trí và sáng suốt đến thế nào, chỉ cần đến gần bà chủ, thì đều trở thành đồng loại của đám hổ giấy, vừa xuyên liền thủng, rõ ràng là thích chết đi được nhưng vẫn muốn giữ lấy sĩ diện.
Không khí ngày Hạ, dù là sáng sớm, trong không khí vẫn lởn vởn những hơi nóng.
Dưới cây đa xanh um tươi tốt, trong phòng khám vẫn có một vài người tới khám, nhưng có còn hơn không, có người còn đang ngủ gà ngủ gật.
Trên đường, Trần Khả Như đều nghĩ về câu nói của Lê Hoàng Việt, cùng với khuôn mặt mất mát kia của anh, có muốn phục hôn với anh không, khiến cho cô thức tỉnh.
Lê Hoàng Việt là vì bất an, giống như nỗi bất an trong tiềm thức của cô, chỉ hy vọng sự từ chối đó sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người bọn họ, mong rằng đoạn thời gian gian nan và xấu hổ này mau chóng qua đi, để cô và Lê Hoàng Việt có thể sống cuộc sống bình yên và an ổn như những người yêu nhau bình thường.
"Chị Khả Như, chào buổi sáng!"
"Bác sĩ Như, cô tới rồi."
Minh Lâm đã đến nhà trẻ từ sáng sớm, vì vậy hôm nay trong phòng khám chỉ có hai người Vũ Tuyết Trang và Trần Văn Bảo, chỉ là, ứng phó với việc khám bệnh nhỏ nhặt lẻ tẻ còn được, chứ còn phẫu thuật, bên chỗ của cô căn bản không có đủ tuổi nghề để làm, đợi đến khi có giấy phê chuẩn đủ tư cách xuống, có lẽ sẽ mất một thời gian khá dài.
"Ừ, hai ngày hôm nay mọi thứ vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn, vẫn ổn, có em là đệ tử của chị ở đây, chị còn lo lắng cái gì chứ."
Vũ Tuyết Trang vỗ ngực, vô cùng tự hào nói.
"Đúng đó, Bác sĩ Trang rất giỏi nha."
Trong lúc Vũ Tuyết Trang nói chuyện, Trần Văn Bảo vô cùng thật thà mà nhìn cô ấy, trong ánh mắt không tự chủ mà mang theo vài phần ái mộ.
Đến Trần Khả Như cũng có thể nhìn ra, Trần Văn Bảo có ý với Vũ Tuyết Trang, chỉ là cô gái nhỏ bình thường vẫn tùy tiện, không chú ý việc vặt vãnh, đối với việc tình cảm vẫn còn có chút thật thà, đến tám phần là Trần Văn Bảo không phải chỉ đùa giỡn.
Chỉ là, hai người như vậy mà sống cùng nhau, thực sự khiến cho Trần Khả Như có chút lo lắng nha.
Giờ nghỉ trưa, Trần Văn Bảo lên lầu nghỉ trưa, cuối cùng thì Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang cũng đã có cơ hội để nói chuyện với nhau.
Hôm qua khi mọi người nhìn chằm chằm vào chuyện được phát sóng trực tiếp trên TV và internet, trái tim người nào người nấy đều vì hai người mà quắn quéo lên hết, lúc cao lúc thấp, nặng nề vô cùng, may là hai người không có chuyện gì, người chết là Lương Huy, cũng coi như là một cái kết viên mãn và vui vẻ.
Trần Khả Như cũng chỉ là một cô gái nho nhã yếu đuối, lại phải trải qua hết chuyện này tới chuyện kia, khiến trái tim Vũ Tuyết Trang vô cùng đau xót, chuyện tình yêu này cũng quá vất vả rồi!
"Chị Khả Như, cổ chị bị thương à?"
Vũ Tuyết Trang tiến sát lại gần, tiến đến rồi mạnh bạo đẩy cái cổ áo của cô ra: "Để em xem xem, là trận nổ tối qua khiến chị bị thương à?"
"Chị không sao." Trần Khả Như vội vàng hấp tấp dùng tay che lại, chân thụt lùi về sau nửa bước, sắc mặt có chút thẹn thùng giải thích: "Không phải, trận nổ tối qua chị không bị thương, là tối qua bị muỗi cắn."
Con bé Vũ Tuyết Trang bình thường vốn là một đứa trẻ lanh lợi, lúc này tại sao lại bắt đầu giả ngây giả ngô chứ, chẳng lẽ đến dấu hôn cũng không biết sao?
"Muỗi á?"
Vũ Tuyết Trang híp mắt, cười nói: "Chị mà không nói em còn tưởng là dấu hôn cơ, sau khi nghĩ lại thì em càng chắc đó không thể là dấu hôn được, ban ngày hai người các chị mới từ cõi chết trở về, thở hồng hộc, cả người sức cùng lực kiệt, buổi tối sao có thể có sức lăn giường chứ! Dù gấp như thế nào cũng phải