“Vâng.”
Cô nhẹ nhàng đáp lại, nhìn ra phía bên ngoài.
Qua lớp cửa kính trong suốt, cô thấy một chiếc ô tô đậm màu có rèm che đang chiếu ánh đèn sáng rực nổi bật giữa bóng đêm u tối, tiếng còi xe vang lên như thúc giục.
Anh như một làn gió mát xuất hiện trong đêm hè đầy nóng bức.
Trần Khả Như cúp điện thoại, bước ra ngoài, hơi nóng phả vào cô đầy khó chịu.
Vừa ngồi vào ghế sau, người cô đã mềm nhũn nghiêng xuống ghế, cô quả thật đã kiệt sức rồi.
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng quay sang đỡ lấy Trần Khả Như.
Thân thiết ngồi sát lại bên cô, giữa hai người dường như không có chút khoảng cách nào.
Anh nhẹ nhàng xoa xoa gáy cô.
Trong ánh sáng mờ ảo, những đường nét trên khuôn mặt anh hiện lên thật quyến rũ, đôi mắt anh nhìn cô say đắm, ánh mắt sáng ngời như sao chiếu thẳng vào lòng cô.
Thật khó để kiềm chế.
“Em cứ nhìn anh như vậy, anh không thể cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên khiến bầu không khí thêm phần ái muội, hơi thở anh càng lúc càng cuộn trào hơn.
Trần Khả Như ngượng ngùng, khẽ cười khúc khích.
“Em cười gì vậy?”
Anh vô cùng ngạc nhiên, trước đây nếu anh nói thế này cô nhất định sẽ hờn dỗi anh.
“Không có gì.”
Quả thực trước đây Trần Khả Như luôn như thế, nhưng vì anh trêu chọc quá nhiều nên cô đã dần dần quen với việc này rồi.
Có điều, Lê Hoàng Việt cũng chưa bao giờ ép buộc cô.
Đầu ngón tay anh xoa nhẹ trên gò má thanh tú của cô, bàn tay anh ấm áp khiến cô rất thoải mái.
“Em hơi mệt một chút.”
Trần Khả Như nghiêng người xoay mình sang ngang, khuôn mặt của cô trực tiếp áp sát vào khoang bụng dưới của Lê Hoàng Việt.
Thoạt nhìn thì không có gì nhưng ngay lập tức một luồng hơi nóng xuất hiện, ập thẳng vào gương mặt cô.
Dù điều hòa đang tỏa ra hơi lạnh cũng không cứu được cô khỏi sự ngượng ngùng này.
Cô đúng là tự mình chui đầu vào nguy hiểm.
Một giây tiếp theo, ngay khi cô định trở mình thì lưng cô đã bị một bàn tay nóng hổi giữ lấy.
“Đừng nhúc nhích.”
Anh nói, giọng nói khàn khàn như bị bóp nghẹt.
Anh giống như những sợi dây đàn đang bị kéo căng đến cực điểm, không biết khi nào sẽ bung ra, nổ tung.
Trái tim của Trần Khả Như càng đập liên hồi, tư thế này quá là mờ ám!
Có một số điều chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời.
Cô cảm thấy được rõ ràng sự bồn chồn của anh, nhịp thở anh càng lúc càng nặng nề, trái tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, yết hầu anh theo hơi thở trượt lên trượt xuống.
Chuyện nam nữ vốn như thuốc phiện vậy, cứ gợi lên làm cho người ta lún sâu vào sự cám dỗ.
Sau vài phút im lặng, tâm tư của Lê Hoàng Việt cuối cùng cũng đã dịu lại được chút ít.
“Ngủ đi, anh ôm em.”
Anh cong môi nói, khuôn mặt anh khi bình tĩnh và dịu dàng lại khiến Trần Khả Như cảm thấy rung động một cách ấm áp.
Nghe vậy, cô vùi đầu vào giữa hai cánh tay của anh, tìm một tư thế thoải mái và nhắm mắt lại.
Hôm nay quá mệt mỏi rồi, bom nổ, người chết, lựa chọn, mẹ còn sống nhưng không tìm đến cô… Vốn dĩ cô sẽ rất đau lòng, vừa rồi khi ở phòng bệnh của Tống Quốc Minh, cô cũng đã uể oải đến mức không đứng vững, nhưng Lê Hoàng Việt đã đến, anh đã thổi bay hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng cô, xoa dịu tâm trạng cô.
“Tổng giám đốc Việt, tới nơi rồi.”
Tài xế dừng xe lại.
Trần Khả Như chưa ngủ say, nhưng cô không muốn làm gì cả, không muốn tự mình đứng dậy, cũng không muốn nhúc nhích hay suy nghĩ gì thêm nữa.
Lê Hoàng Việt ôm cô từ trong xe đi ra ngoài.
Đã qua 12 giờ đêm mà không khí vẫn còn khá nóng, tiếng côn trùng xung quanh kêu râm ran.
Cuối cùng anh cũng bước đến cầu thang.
Trần Khả Như cảm thấy cơ bắp của Lê Hoàng Việt đang run lên, dường như anh đang phải gắng sức, đôi chân hơi loạng choạng.
“Để em tự đi, anh thả em xuống đi.”
Cô lo lắng mở mắt ra, biết trên người Lê Hoàng Việt có nhiều vết thương mềm đang bị bầm tím mà còn giả vờ ngủ để bắt anh bế, cô thật sự quá tùy hứng rồi.
Vừa rồi trong chốc lát cô thật sự đã quên mất, cô hoàn toàn không cố ý, bởi vì cô đã quen với thói quen của anh, động một chút là ôm ngang cô như công chúa.
“Nghi ngờ anh à?”
Lê Hoàng Việt vẫn ôm chặt cô không buông ra, anh dừng lại giữa bậc cầu thang.
Trần Khả Như lắc đầu.
“Hay là đau lòng?”
Anh cúi sát đầu, hơi thở quyến rũ phả vào khuôn mặt trắng nõn của cô.
Đôi mắt sáng ngời nhìn cô không chớp.
Trần Khả Như theo bản năng gật đầu, nhưng Lê Hoàng Việt lại mỉm cười nói nhỏ: “Nếu như em đau lòng vì anh không được khỏe, chi bằng cho anh cô bé tí hon của em đi?”
Cô bé tí hon?
Là vật gì vậy?
Trần Khả Như bối rối không hiểu, Lê Hoàng Việt không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng: “Bác sĩ Như không phải là được mệnh danh học sâu biết rộng hay sao, tại sao lại không hiểu được sự uyên thâm của tiếng Việt chứ, cũng không có trí tưởng tượng gì cả.”
Lê Hoàng Việt càng ôm cô chặt hơn, tăng nhanh tốc độ leo lên cầu thang, Trần Khả Như đột nhiên hiểu ra, hai má chợt ửng đỏ như hoa đào tháng Năm.
Cái tên Lê Hoàng Việt này… đúng là hết nói nổi!
Cô và anh đều là người trưởng thành rồi, cái kia không phải toàn là những chiêu trò tán tỉnh của bọn trẻ hay sao.
“Lê Hoàng Việt, cho em xuống, em tự đi.”
Cô chưa kịp dứt lời thì Lê Hoàng Việt thật sự để cô xuống, không những thế anh cũng xuống theo, hai người ngã ngửa xuống sàn hành lang tầng hai.
Lê Hoàng Việt rên lên một tiếng nhỏ, Trần Khả Như hoảng hốt, cô đang nằm ở trên người anh, cô không cảm thấy đau vì bên dưới đã có tấm đệm chắc chắn này.
May mắn thay hai người ngã xuống sàn nhà, nếu lăn xuống cầu thang, cô và Lê Hoàng Việt không bị thương trong vụ đánh bom thì cũng sẽ bị gãy xương khi về nhà.
Anh và cô vẫn nằm im không đứng dậy, cô ngẩng đầu hờn dỗi nhìn anh: “Anh thấy chưa, em đã bảo để em tự đi rồi mà.”
Cô cong môi, dáng điệu có chút dương dương đắc ý.
Lê Hoàng Việt âm thầm ngắm cô, anh rất thích nhìn đôi mắt cong lên của