Ngay lúc đó, Trần Khả Như cũng không suy nghĩ quá nhiều, cô vui vẻ dẫn cậu bé đến bệnh viện thăm Tống Quốc Minh.
Chỉ là với cái thái độ dè dặt và mong đợi này của Minh Lâm, sau khi bị mọi người nhắc lại mối quan hệ của hai người, lại khiến nó cảm thấy rất xấu hổ.
Khi đến cổng bệnh viện, Trần Khả Như cúi người xuống nói: "Minh Lâm, một lát nữa mẹ đợi con ở ngoài này, con tự đi vào trong đó đi nhé."
"Mẹ, vì sao vậy? Bố...!Trước kia không phải mẹ rất hy vọng bố tỉnh lại sao?" Minh Lâm khó hiểu: "Có phải là bởi vì liên quan đến chú Việt phải không ạ?"
Trước kia dù sao thì Minh Lâm vẫn cho rằng Trần Khả Như và Tống Quốc Minh nên là một đôi, cho nên nó đã kêu bố gọi mẹ, nhưng ngày hôm qua chị Tuyết Trang đã nói cho nó nghe, chú Việt và mẹ vốn dĩ là một đôi, Tống Quốc Minh mới là kẻ thứ ba chen ngang vào giữa.
Thế giới của người lớn quá phức tạp, nó không hiểu được, nhưng hình như là cũng hiểu được đôi chút, người mà mẹ thích là chú Việt.
Trần Khả Như vò vò đầu của cậu bé, cô nói: "Đang nghĩ cái gì đấy? Mau vào đi thôi."
Đôi mắt hiền như bụt của Minh Lâm mở to: "Mẹ sẽ kết hôn với chú Việt ạ?"
Trong đáy mắt hàm chứa một sự lo lắng tương đối kín đáo, không hề phù hợp với tuổi tác của cậu bé.
Trần Khả Như bị câu hỏi của Minh Lâm làm cho câm nín, kết hôn? Không biết nữa, có thể là vậy đi.
Cô đến bệnh viện đa khoa An Tâm vào buổi tối, ánh đèn sáng rực, ánh mắt cô lộ ra vẻ xa xăm, nói đầy ý nghĩ sâu xa: "Mẹ sẽ ở bên cạnh anh ấy."
Chỉ cần bọn họ khỏe mạnh, thì cô hy vọng là mãi mãi.
Lúc ấy Minh Lâm nghe không hiểu, nó còn quá nhỏ, nó chỉ biết bản thân mình không phải là con trai ruột của mẹ.
Nếu như Trần Khả Như muốn kết hôn, hơn nữa còn kết hôn với người mình yêu là chú Việt như vậy, thì sau này bản thân nó có phải thành một người dư thừa hay không?
Minh Lâm giấu nỗi băn khoăn của mình vào thật sâu, đi vào phòng bệnh, tâm trạng của nó vẫn có chút xúc động.
Khuôn mặt và cơ thể này của Tống Quốc Minh, nó vô cùng quen thuộc, dù cho chưa từng trò chuyện hay nói gì với nhau.
Bây giờ nó sắp được nhìn thấy người thật rồi.
"Chào con."
"Lại đây ngồi đi."
Có vẻ như Tống Quốc Minh đã cảm nhận được sự tồn tại của cậu bé từ sớm, chào hỏi Minh Lâm rất thân thiết và nhiệt tình.
Nhưng khi thấy phía sau lưng cậu bé trống trơn, ánh mắt cậu ta thay đổi một chút.
Cô ấy không tới.
Cậu ta ngắt tầm mắt lại, nhìn cậu bé đầy dịu dàng, nói: "Con là Minh Lâm đúng không? Chú còn nhớ con, mỗi ngày đều lén lút đến phá phách này."
Bởi vì câu nói của cậu ta, mà dáng vẻ ưu buồn không thoải mái ở khắp người Minh Lâm dần mất hẳn.
Nó chủ động đến gần Tống Quốc Minh, quan sát tỉ mỉ gương mặt của cậu ta: "Chú Quốc Minh, con gọi chú là anh được không? Tại vì con cảm thấy chú còn rất trẻ, khuôn mặt cũng rất đẹp trai."
Tống Quốc Minh ở trước mắt nó, dùng từ môi hồng răng trắng để hình dung còn không thể nào đẹp hơn, chẳng qua là tay chân bị bó thạch cao, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp trai và phóng khoáng ở trên khuôn mặt.
Tống Quốc Minh hỏi một câu, giống như chỉ là lơ đãng: "Là Lê Hoàng Việt đẹp hơn, hay là chú đẹp hơn?
Cả người Minh Lâm ngẩn ra, cứ ừm ừm không nói nên lời, cuối cùng nói thêm một câu: "Đều đẹp ạ."
"Có thật không?"
Khóe miệng của Tống Quốc Minh khẽ cong lên, trong ánh mắt mang theo hương vị mê hoặc người khác: "Trước đây mỗi ngày, không phải con đều gọi chú là bố à? Tại sao bỗng nhiên lại đổi cách xưng hô vậy? Chú nghe không quen lắm."
Cậu ta ra hiệu cho Minh Lâm đến gần hơn, thẳng đến chỗ mà cậu ta có thể chạm đến, lòng bàn tay ấm áp vừa dày vừa nặng vuốt vuốt lên đầu của Minh Lâm, Minh Lâm lắp bắp: "Lúc đó con không hiểu chuyện nên cứ nói đùa thôi, bây giờ con đã trưởng thành rồi, chú Minh ạ."
Ánh sáng trong đôi mắt của Tống Quốc Minh không biến đổi, cậu ta dỗ dành như dụ dỗ: "Minh Lâm à, chỉ cần con sẵn lòng, chú vẫn có thể là bố của con, nói cho cùng thì những điều nhỏ nhặt mà chúng ta đã chung sống trong nửa năm qua, mỗi một câu mà con và mẹ con nói, mỗi một tiếng quan tâm, chú đều nhớ rất kỹ, nhớ rất rõ."
"Thật ạ?" Ánh sáng trong mắt của Minh Lâm ngưng tụ lại.
"Đương nhiên là thật rồi."
"Nhưng mà, hình như mẹ con bà ấy muốn kết hôn với chú Việt..."
"Thật vậy sao? Cho nên là, người thân của con chỉ có chú thôi, con hiểu chưa? Nếu như bọn họ kết hôn, sẽ tạo thành một gia đình, bọn họ sẽ sinh con của chính mình, từ đầu tới cuối con chỉ là con nuôi của Trần Khả Như thôi.
Đã giả thì không thành thật được, dần dần, con sẽ bị bọn họ lạnh nhạt.
Bị làm lơ đến nỗi quên đi sự hiện diện của con.
Minh Lâm, đây chính là cuộc sống mà con muốn trải qua sao?"
Giọng điệu từ mới bắt đầu đã ôn hòa của Tống Quốc Minh, không nhanh không chậm tiến tới, từng chút từng chút đánh chiếm tâm trạng thực tế của đối phương, cậu ta vô cùng hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Minh Lâm.
"Con không muốn, vậy con nên làm cái gì bây giờ?"
Sự bất an trong lòng Minh Lâm bắt đầu dâng lên, giống như là bị bỏ thêm chất xúc tác, dâng trào lên trong đại não càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng đành bất lực và lo âu.
Nó không muốn xa mẹ, không thích nhìn thấy đứa trẻ khác kêu mẹ là mẹ...!Nó đã là người không có nhà, nên không muốn ngay cả sự ấm áp cuối cùng cũng bị mất đi...!
"Con trai, con không cần sợ, chú sẽ giúp con."
Trong giọng nói của cậu ta mang theo một lực mê hoặc cực mạnh, từ từ ôm chặt Minh Lâm vào trong lòng của mình.
Đêm yên lặng, dài đằng đẵng.
Ánh trăng bị sương mù quấn quanh giống như bị một tầng khói mù bịt kín.
Nơi ở của nhà họ Lê.
Ở trong một căn phòng trên gác xép, tới lúc nửa đêm, Trần Phương Liên đã không phát ra tiếng động gì nữa.
Cả người tiều tụy, như một cái xác không hồn.
Chính như lời Lê Hoàng Việt nói, mỗi một ngày, cô ta luôn đợi chết, nhưng không chết được.
Đây là sự trừng phạt của anh đối với cô ta.
Không đếm được là đã bao lâu, là một tháng hay hai tháng, cô ta chưa hề gặp lại Lê Hoàng Việt, chứ đừng nói là gặp Kiên.
Gác xép âm u tĩnh mịch, ngoài cầu thang của gác xép truyền đến tiếng bước chân, lộp cộp, lộp cộp.
Là Lê Hoàng Việt sao?
Cô ta lặng lẽ ngước mắt lên, lắng nghe.
Không phải là Lê Hoàng Việt, mà là tiếng va đập liên tục do một đôi giày cao gót gây nên.
Cánh cửa, kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra.
Ánh sáng sáng rực từ giữa đèn pin nghiễm nhiên chiếu lên trên cái mặt không ra hình dáng hay biểu cảm gì của Trần Phương Liên, chỉ có thể thấy được rõ ràng một thứ duy nhất, đó chính là ánh mắt u oán, sự căm ghét và thù hận ẩn giấu khắc sâu trong cốt tủy.
Là bà ta.
Chỉ trong chớp mắt, hai mắt của Trần Phương Liên nhắm lại lần nữa.
"Nhìn xem, cô cả lập gia đình xong, sao lại sa sút đến nông nỗi này chứ? Ngay cả tôi cũng thấy không nỡ lòng, Lê Hoàng Việt quá không biết thương xót người mình yêu rồi." Giọng của người đàn bà từ nguồn sáng vang lên, giọng điệu hơi lộ ra vẻ lấy