Thứ gì quý giá nhất trên đời?
Chắc là tình thương của mẹ.
Trần Phương Liên chết vì cứu Kiên, đây là chuyện tốt duy nhất mà cô ta từng làm trên đời này!
Trần Khả Như bỗng nhiên không còn cảm giác gì đối với Trần Phương Liên nữa, dù là đồng cảm hay căm hận.
Người phụ nữ đã làm quá nhiều chuyện xấu này, rốt cuộc cũng nhận được hậu quả và kết thúc mà cô ta nên có.
"Lại đây."
Lê Hoàng Việt duỗi tay ra, đưa đến trước khuôn mặt nhỏ gầy của Kiên.
Ánh mắt của anh không hề dịu dàng hay yêu thương, mà lại mang theo sự lạnh lùng và kiên định mà anh vốn có.
Kiên ngẩn người, giơ bàn tay nhỏ của mình, đặt lên trên bàn tay anh.
Lê Hoàng Việt hơi dùng sức kéo, Kiên bèn nhảy ra khỏi cái thi thể đã bị đốt cháy khét, được Lê Hoàng Việt ôm vào trong ngực.
Trần Khả Như thấy rất rõ ràng, Kiên quả thật không hề bị tổn thương gì, trong mắt cậu bé đầy vẻ ngây thơ, đáy mắt còn mang theo vẻ sờ sợ.
Cậu bé rất kiên cường, rõ ràng chỉ mới là một cậu bé bốn tuổi nhưng còn dũng cảm hơn cả Minh Lâm, dù là lúc ở bên vách núi hay là lần nhà trẻ bị khống chế trước đó, cậu bé đều tỏ ra rất trưởng thành.
Trần Khả Như tin rằng, đứa trẻ này sẽ khác hoàn toàn với Trần Phương Liên.
Trẻ con chỉ cần được chỉ dẫn từng bước và có môi trường ảnh hưởng là có thể thay đổi.
May là, Lê Hoàng Việt cũng có suy nghĩ giống cô, nếu không, anh sẽ không quyết định giữ lại người em trai có quan hệ cùng huyết thống có thân phận con riêng này.
Trong vô thức, anh đã chấp nhận Kiên.
Nói ra thì cũng kỳ lạ nhưng Trần Khả Như thậm chí còn cảm thấy Kiên dễ được người khác thích và yêu thương hơn Minh Lâm.
Sau đó, Cảnh sát tới, nhận định Trần Phương Liên đã chết tại chỗ.
Ở hiện trường, ngoại trừ một ít công trình công cộng và cửa hàng xe bị hư hỏng thì không còn ai bị thương gì, coi như là trong xui xẻo cũng còn có ít may mắn.
Thi thể Trần Phương Liên bị đưa đi, Lê Hoàng Việt không còn tình cảm gì, ra lệnh cho cấp dưới xử lý hậu sự cho cô ta.
"Con có thể gọi chú là bố không?"
Kiên nhìn khuôn mặt lạnh lẽo cứng nhắc của Lê Hoàng Việt, ngơ ngác hỏi.
Lúc ấy, Trần Khả Như đang đứng ở bên cạnh, cô bối rối ngẩng đầu, nỗi bất an hiển hiện trong mắt.
Lê Hoàng Việt nặng nề nói: "Sau này gọi là anh."
"Anh?"
Lúc đó, cho dù Kiên trưởng thành sớm nhưng vẫn chưa hiểu rõ hết được sự phức tạp trong xưng hô và quan hệ giữa người với người, Lê Hoàng Việt nói thế nào, cậu bé liền gọi thế ấy.
Kiên hoang mang đồng ý, cậu bé sẽ không thật sự quên đi Trần Phương Liên, chỉ là sau khi cậu nhận thức được đúng sai thì dần dần chán ghét những hành động của Trần Phương Liên, trong vô thức muốn tránh xa cô ta, cho nên khi nãy mới có thể chống cự Trần Phương Liên mãnh liệt như thế.
"Lê Chí Cường, anh dẫn thằng bé đi bệnh viện kiểm tra đi."
Nghe vậy, Lê Chí Cường đón lấy Kiên từ trong tay Lê Hoàng Việt, thầm nghĩ đứa trẻ này quả thật rất ngoan, không khóc không quậy, vào lần đầu tiên Trần Phương Liên dẫn cậu bé đến, thật sự làm cho người ta cảm thấy cậu bé là một đứa trẻ đáng ghét, bây giờ đã làm cho người khác thích hơn rồi.
"Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Lê Hoàng Việt cúi đầu, chậm rãi hỏi, lúc này, bọn họ đã đi ra khỏi dải phân cách, tiếng ồn ào sau lưng xa dần, nhưng mùi khói và mùi dầu máy vẫn còn quấn quanh hai người.
Trần Khả Như lắc đầu: "Không có, anh thì sao?"
"Đi thôi nhỉ?"
Lê Hoàng Việt nắm đầu vai gầy gò của cô, kéo vào trong ngực.
Trần Khả Như nghiêng đầu gối lên khuỷu tay anh, cười trách: "Không thể đi bộ đàng hoàng hay sao..."
Vẻ mặt Lê Hoàng Việt sâu xa: “Vậy… Em muốn để anh bế, hay cõng?"
"Em không cần cả hai, đi cho đàng hoàng đi."
Trần Khả Như nhìn thấy được vẻ đùa giỡn rõ ràng trong mắt anh bèn trở nên nghiêm túc, chững chạc ngắt lời anh.
Lê Hoàng Việt nhìn dáng vẻ giận dữ của cô, khóe miệng lại cong lên đầy vui vẻ, cảm giác nguy hiểm khi nãy cũng chỉ như một trò chơi, may là tất cả đều không sao.
Hai người sóng vai cùng đi.
Trần Khả Như nói ra một điểm đáng ngờ: "Anh không thấy lạ sao, tại sao thời gian đếm ngược của bom hẹn giờ lại kéo dài một cách khó hiểu? Nhất định là Trần Phương Liên đã lên kế hoạch bài bản mới dẫn anh vào trong xe, vì vậy mới dám đứng lại xem, nhưng cuối cùng lại...".
Ngôn Tình Ngược
"Người phụ nữ đó gieo gió gặt bão, chết đi như thế là còn nhẹ."
Ánh mắt của Lê Hoàng Việt trở nên hung ác và nham hiểm, giống như dù cho Trần Phương Liên có chết mười lần thì vẫn là quá nhẹ nhàng.
Trần Khả Như nhìn vẻ mặt hung ác và hận thấu xương của anh, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Em vẫn nhớ, ba năm trước đây, ai đó và Trần Phương Liên vẫn còn là người yêu nhỉ?"
Đúng vậy, cô cố ý nói như vậy đấy.
Đêm qua lúc ở nhà vệ sinh, Trần Phương Liên nói cho cô biết, ba năm trước, Lê Hoàng Việt chưa từng chạm vào cô ta, chuyện đó là thật sao? Thật kỳ lạ, người thuộc nhóm người ăn mặn như Lê Hoàng Việt, mỗi lần không giày vò cô đến mức cô chịu không nổi thì không chịu buông tay, vậy mà khi đó lại ngây thơ như vậy?
Nghe vậy, mặt mày Lê Hoàng Việt tối sầm, bỗng nhiên híp mắt nói: "Em ghen à?"
"Đúng vậy đấy."
Trần Khả Như nhìn chằm chằm vào mắt anh, trả lời vô cùng thẳng thắn.
Sau đó, cô lập tức nói sang chuyện khác, nói: "Có điều, nếu Trần Phương Liên nói thật thì chẳng phải là anh chưa từng chạm vào chỗ nào của cô ta, em ghen gì mới được?"
“Có phải em rất muốn biết, vì sao anh không chạm vào cô ấy?"
"Không quan trọng…"
Dù sao cô ta cũng chết rồi, với lại, Trần Khả Như chậm rãi nói: "Sau khi kết hôn với em, anh có rất nhiều tình nhân trong giới giải trí và giới người mẫu, Tống Song An này, Thạch Minh Vân này..."
Lê Hoàng Việt cười như không cười nói: "Chuyện ngày xửa ngày xưa, anh đã quên hết rồi, vậy mà em lại nhớ rất kĩ.
Không phải chứ, vậy mà lúc đó em lại biết về nơi anh hay đi và người dính scandals với anh rõ như trong lòng bàn tay, chắc thợ săn ảnh còn không biết rõ bằng em nhỉ?"
Trần Khả Như máu dồn lên não, nhìn anh chằm chằm, sau đó mặt không đổi sắc nói: "Anh nhớ lầm rồi, em chỉ lấy đại vài quyển tạp chí ra để luyện viết mấy chữ bằng bút lông thôi..."
"Bác sĩ Như không chỉ viết bút bi đẹp mà còn biết viết bút lông nữa à...!Ha ha..."
"À… Ừ…"
Sao cô lại cảm thấy Lê Hoàng Việt đang cười nhạo cô, hơn nữa còn mang những chuyện ngày xửa ngày xưa