Và chuyện hiến tặng tủy xương.
“Chú ra nước ngoài.”
Trương Phước Thành nói với giọng hơi xa cách: “E rằng sau này sẽ có ít cơ hội về nước.”
Bây giờ Trần Khả Như không biết được đâu mới là mục đích thực sự của Trương Phước Thành, cô không rõ tình cảm ông ta dành cho mình là như thế nào, nếu đối phương chủ động đưa ra yêu cầu như vậy, cô nhất định sẽ từ chối thẳng thừng.
“Vậy sao, vậy chúc chú lên đường bình an.” Cô ấy nói chuyện với ngữ khí rất bình thường, ánh mắt đầy thờ ơ và xa lánh.
Ánh mắt của Trương Phước Thành lại vô cùng thâm sâu, ánh mắt ông ta nhìn Trần Khả Như có vẻ mờ mịt không yên, hình như ông ta có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ có thể im lặng nhìn cô xuống xe rời đi.
Qua lớp kính cửa sổ, trong đám đông người, bóng lưng Trần Khả Như mỏng manh đơn bạc nhưng bước đi vô cùng ngoan cường.
Trần Khả Như không phải lạnh lùng không cần ai bảo vệ, huống hồ bây giờ bên cạnh cô còn có một người đáng để cô tin tưởng.
Trần Khả Như thật sự rất may mắn.
Ông ta đã quá thất bại trong vai trò làm cha, nếu như phát hiện ra sớm một chút có phải tuổi thơ của cô đã vui vẻ hơn rồi không? Bây giờ nói gì thì cũng là muộn, chuyện bù đắp đã trở nên quá dư thừa rồi.
“Lái xe.”
“...!Ông chủ, đang tắc đường.”
“...”
Lúc Trần Khả Như xuống xe, tình hình ùn tắc xung quanh đó vẫn chưa cải thiện được bao nhiêu.
Đoạn đường này là đoạn đường trung tâm thành phố, thêm chuyện Bệnh viện Đa khoa Tâm An cũng là bệnh viện thành phố lớn nhất Đà Nẵng, người bệnh động đúc, tắc đường cũng đã là chuyện thường tình.
Tâm trạng của cô trở nên rất nặng nề, có lẽ trái tim thánh mẫu đang làm chuyện mờ ám.
Cô là bác sĩ nên cô biết rõ chuyện hiến tủy không gây hại cho cơ thể, giống như hiến máu mà thôi.
Cho nên có một điều mà Lương Như đã nói đúng, chỉ cần bỏ ra một chút thì mọi chuyện sẽ không về con số không.
“Chị Như, chúng ta đi cửa sau đi.”
Vũ Tuyết Trang lôi Trần Khả Như đang ngơ ngác đi vòng qua khu vườn của bệnh viện rồi một con đường nhỏ, cuối cùng là một lối đi bên hông.
Nếu mọi người đang dần bỏ đi thì có thể nói tình hình kẹt xe ở bên này tốt hơn so với ở cổng chính rất nhiều.
Bởi vì hướng đi của Vũ Tuyết Trang và cô không giống nhau nên mỗi người đi về một hướng khác nhau.
“A! Mike kìa!”
“Mike, ký tên cho em đi!”
“Mike, em yêu anh.”
Trần Khả Như đột nhiên nghe thấy tiếng hét của cô gái này đến cô gái kia bên tai mình, tiếng hét như xuyên qua màng nhĩ của cô.
Con gái bây giờ không biết thế nào là dè dặt sao? Theo đuổi idol đến mức không biết liêm sỉ là gì nữa, như vậy có ý nghĩa không?
Đột nhiên, tay của cô như bị ai đó kéo đi, một lực rất mạnh kéo cô đi khiến cô không thể không nghiêng người về phía trước.
“Anh làm gì vậy?”
Trần Khả Như định thần lại, cô thấy một người đàn ông cao lớn, đội mũ lưỡi trai, hình như đang muốn bắt cóc cô vậy?
“Là tôi, bác sĩ Như, giúp tôi được không?”
Một mùi nước hoa quen thuộc xộc vào mũi cô, Trần Khả Như nhìn thấy rõ dung mạo và đôi mắt đẹp đẽ của anh ta dưới mũ lưỡi trai.
Vẻ đẹp của anh ta cũng không thua kém gì Lê Hoàng Việt, chỉ là Lê Hoàng Việt có mấy phần trưởng thành, thâm trầm và lạnh lùng hơn người này.
Còn Mike thì có vẻ là một cậu bé hơi ngông nghênh.
Sự nổi tiếng và sắc đẹp khiến anh ta cảm thấy bản thân tuyệt vời và kiêu ngạo.
“Giúp thế nào?”
Cô bị kéo đi, vừa đi cô vừa thở gấp: “Anh...!anh có thể buông tôi ra trước rồi nói chuyện không...”
“Tôi e là không.”
Nhìn thấy có nhiều cô gái đang lao từ phía dưới lên, hai mắt phát ra ánh sáng màu xanh.
Giống như đang có n con sói đang đuổi theo cô vậy, Trần Khả Như nuốt nước miếng, cô cảm giác cô và Mike đang dựa quá sát vào nhau, làm như vậy cô rất có thể trở thành kẻ thù chung của rất nhiều người.
Cô và Mike băng qua dòng người, chạy qua rất nhiều con đường.
Từ đầu đến cuối cô vẫn luôn bị động và không tỉnh táo, sau đó cô hoàn toàn không biết vì sao mình lại phải chạy như vậy.
Vì sao Mike lại nhất định muốn kéo cô theo, như vậy không ảnh hưởng đến tốc độ của anh ta sao?
“Không được rồi...!khụ khụ...”
Chạy đến một con hẻm nhỏ, Trần Khả Như ôm lấy ngực, cô thở hổn hển không ra hơi.
Mike vươn tay vỗ lưng cô vài cái rồi quan tâm nói: “Vẫn ổn chứ?”
Sau gần một phút, Trần Khả Như mới thấy đỡ, cô ngước mắt lên nhìn Mike đầy cảnh giác rồi lùi ra xa anh ta một quãng.
Cô nói nghiêm túc: “Anh Mike, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy? Tôi nghĩ quan hệ của chúng ta chỉ là bác sĩ và người nhà bệnh nhân, chúng ta không thân quen đến mức như vậy.”
Giọng điệu của cô ấy mơ hồ lộ ra cảm giác khó chịu, má cô ửng hồng làn da đẹp đến mức hoa ghen thua thắm, nhưng cô có vẻ đang hơi giận dữ.
“Cô đang giận sao?" Mike thấy vậy thì lại cười trêu chọc.
Thấy biểu cảm trên mặt Trần Khả Như càng lúc càng khó chịu nên anh ta lại đổi sang một bộ dạng nghiêm túc hơn: “Bác sĩ Như, xin lỗi cô vì hành động vừa rồi của tôi.”
Ngay sau đó, anh ta cúi đầu thật sâu, thái độ thành khẩn, chân thành và lịch lãm.
Trần Khả Như cảm thấy vô cùng khó hiểu, người tên Mike này toàn làm những chuyện mà cô không thể hiểu được.
Cô nhìn chằm chằm anh ta một lúc rồi xua tay nói: “Thôi bỏ đi, tạm biệt anh.”
Người nước ngoài là người nước ngoài, tư duy đương nhiên khác với suy nghĩ bình thường của những người trong nước như bọn họ.
Đôi mắt nâu sẫm của Mike đột nhiên lóe lên một vẻ u ám, anh ta nhìn những ánh đèn chớp xung quanh chồng lên nhau.
Trần Khả Như đang định đi thì đột nhiên bị Mike đè xuống.
Trong giây lát, Mike đẩy cô vào bức tường rồi chống hai tay lên, tạo thành một lớp bọc vô cùng chắc chắn.
Trần Khả Như không phản ứng kịp, tim cô đập nhanh.
Trong một không gian chật hẹp như vậy, khuôn mặt của Mike bắt đầu áp sát xuống, cô đưa tay ra để chắn và khó chịu nói: “Anh làm gì vậy? Anh nghĩ mình rất đẹp trai, là ngôi sao thì có thể tùy tiện giở trò lưu manh sao?”
Anh ta liệu có biết thân phận của cô là gì không.
Cô tin tất cả mọi người ở thành phố Đà Nẵng đều biết quan hệ của cô và Lê Hoàng Việt, cô là phụ nữ đã có chồng.
“Xin lỗi, chỉ là chuyện nhỏ tôi nhờ vả cô thôi.
Tôi không có ý xúc phạm đến cô, sau này tôi sẽ giải thích rõ với cô được không? Chỉ một chút thôi được không, vệ sĩ