Cây cầu trượt xuống dưới bằng một tốc độ nhanh như chớp.
“Á!”
“Cứu với!”
Bốn năm người trên cầu không kịp chạy về hai đầu cầu, cơ thể càng mất thăng bằng hơn, chiếc cầu thành một hình parabol khổng lồ dần võng xuống phía dưới.
Ai nấy đều vô cũng kinh hãi, không còn cách nào khác, tất cả chỉ biết nắm chặt vào sợi dây thừng bên cạnh và không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Cảm giác này con đáng sợ hơn đi xe trong núi rất nhiều.
Và quan trọng nhất là không có bất cứ thiết bị bảo vệ an toàn nào hết.
Chuyện này là sao vậy?
Cô chuyên viên trang điểm kia điên rồi sao?
Lúc đầu còn cảm giác dòng sông róc rách nhẹ nhàng nhưng bây giờ nước sông đã chảy rất xiết.
Con sông như mãnh thú muốn ăn thịt người, từng đợt bọt sóng tung lên dữ dội.
Những người đang bị treo trên đó như đang đu trên một chiếc xích đu và họ đang ở độ cao ít nhất là 100 m.
Nếu chỉ cần lỏng tay ra một chút thì nhất định sẽ rơi xuống dòng sông bên dưới, sống chết khó nói.
Trong đó, một nhân viên trang điểm và một nữ trợ lý không ngừng kêu lên, nhịp tim tăng lên mức cao nhất, làm sự sợ hãi tăng lên gấp bội.
Ngay từ đầu, Lê Hoàng Việt đã nắm chặt lấy tay của Trần Kiều Như, nếu anh không nắm tay cô thì chắc cô không thể kìm được nỗi sợ hãi trong lòng.
Sau đó, một tiếng hét vang vọng cả bầu trời và thung lũng, Trần Khả Như cảm giác có người ở đoạn thang dây phía đã rơi xuống.
“Cứu tôi với!”
Lực đỡ cánh tay của người thợ trang điểm không chịu nổi nữa, thêm vào đó là tố chất tâm lý kém nên không cố được bao lâu rồi rơi xuống dòng sông phía dưới.
“Không được nhìn.”
Lê Hoàng Việt dùng lực kéo Trần Khả Như lên, hai người đang đạp trên hai bậc thanh liền nhau.
Lê Hoàng Việt nắm tay cô và để xuống tầm bụng cô.
Cô chưa kịp kêu thành tiếng thì đã được anh ôm vào lòng.
Sự động viên của anh là liều thuốc an thần cho cô, Trần Khả Như không nhìn xuống dưới nữa, càng nhìn thì cô sẽ càng mất dũng khí.
Cô chỉ nhìn thấy lông mày anh nhíu chặt, sắc mặt tối sầm, cơ mặt run lên, mồ hôi trên trán lăn xuống từng giọt, gân xanh trên cánh tay lại càng hiện rõ.
Toi rồi!
Trần Khả Như nhanh chóng nắm lấy sợi dây bên trái của mình để trọng lượng cơ thể được dàn ra, Lê Hoàng Việt đang vất vả lắm rồi.
Sợi dây trở lại trạng thái bình thường sau chốc lát, nó không rung lắc nữa.
Chỉ cần bọn họ cố được nhất định sớm thôi sẽ có người tới cứu.
“Ha ha ha...”
Đúng lúc tim đập chân run này thì mọi người nghe thấy một tràng cười dài từ phía đất đối diện, cảm giác càng sợ hãi kinh khủng hơn.
Trần Khả Như Lê Hoàng Việt quay mặt lại nhìn người phụ nữ kia.
Lúc này bóng người của cô ta chỉ có nhỏ xíu một cục, nhưng vẻ mặt của cô ta lại hiện rất rõ trước mặt mọi người, cô ta đang cười như điên như dại, vẻ mặt vô cùng hung ác đáng sợ.
Trần Khả Như cảm thấy khó hiểu, tại sao người phụ nữ lại đột nhiên muốn cắt đứt cây cầu treo và với sức lực của một phụ nữ bình thường, đây không phải là việc mà cô ta có thể làm được trong một thời gian ngắn.
Vậy nên, nhất định là cô ta đã có âm mưu từ trước, cô ta đã ra tay trước khi bọn họ tới đây.
Chẳng trách mà lúc trước cô cảm thấy thợ trang điểm này rất lạ, không ngờ là tay của cô ta.
Tay của cô ta bị tróc da và phải băng bó.
Nghĩ đến đây Trần Khả Như càng cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt cô như đông lại và trở nên nghiêm nghị hơn.
Cô ta là ai?
Nhưng cũng may điều điên rồ mà cô ta làm đã nhanh chóng bị nhân viên khu du lịch phát hiện ra.
Nói cho đúng, mọi người chỉ nhìn thấy kết quả trước mắt, cây cầu treo bị chặt đứt, giám đốc Lê Hoàng Việt, vợ và cùng nhiều người khác đang mắc kẹt trên đó, phải nhanh chóng cứu người.
Đôi mắt Trần Khả Như chằm chằm lâu cũng mỏi, khung cảnh trước mặt vô cùng lộn xộn.
Cô nhìn thấy người phụ nữ kia chạy trốn rồi, trên mặt còn là nụ cười vô cùng xấu xa.
Ngón tay cô cắm sâu vào sợi dây khiến lòng bàn tay đau nhức, trên mặt cô lộ vẻ khó chịu.
Người phụ nữ đáng ghét đó, tất cả đều là do cô ta, đã có người đã chết vì cô ta rồi.
Trần Khả Như hiểu rõ người mà cô ta muốn nhắm đến là cô và Lê Hoàng Việt, những người khác chỉ là chịu liên lụy.
Đây là một vụ giết người tập thể có kế hoạch.
“Em đừng lo lắng, cô ta chạy không thoát đâu.”
Lê Hoàng Việt dường như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh nói nhỏ bên tai cô.
Cũng may cuối cùng mọi người chỉ bị sợ hãi chứ không gặp nguy hiểm gì.
Lực lượng cứu hộ hiện trường nhanh chóng có biện pháp, hơn 20 phút sau, họ dùng dây thừng đưa tất cả mọi người lên an toàn.
Bọn họ cũng cho người xuống hạ du tìm chuyên viên trang điểm vừa bị rơi xuống lúc nãy.
Cô tin rằng nếu hành động nhanh hơn, may mắn hơn một chút thì có lẽ đã cứu được rồi.
Khi cô trợ lý tiếp đất, cô bật khóc ngay tại chỗ.
Nhiếp ảnh gia cũng tái cả mặt, máy ảnh của anh ta cũng vừa bị rơi xuống sông, bị dòng sông nuốt chửng, những tấm ảnh chụp cả ngày hôm nay chắc cũng ra biển rồi.
Nhưng khi sắp chết thì giữ lại được đồ đạc thì có ý nghĩa gì, quan trọng nhất là giữ được tính mạng, ảnh có thể chụp lại được.
Trần Khả Như hỏi nữ trợ lý: “Chuyên gia trang điểm đó tên là gì vậy?”
Lúc đầu cô trợ lý không nói được gì.
Lần này có hai người phụ trách chuyện trang điểm, một người đã rơi xuống nước, người còn lại chính là thủ phạm và cô ta đang chạy trốn.
Nữ trợ lý sắp xếp lại ngôn từ một lúc rồi mới nói được tiếp: “Cô ta tên Trương Ly, được Hàn Quốc mời tới, cô ta đến studio chụp ảnh của chúng tôi được nửa tháng rồi…”
Trương Ly?
Rõ ràng người phụ nữ này đã lên kế hoạch, lẻn vào studio chụp ảnh trước, xác định địa điểm chụp ảnh rồi ra tay trước.
Cái cọc gỗ cố định ở một bên cầu đã bị Trương Ly phá đi từ lâu, cô ta chỉ cần đợi mọi người lên cầu, dùng thêm sức là có thể chặt đứt được cây cầu.
Nhưng cũng may là không có đủ thời gian, cô ta nhất định không tìm được đồng bọn để làm cái trò táng tận lương tâm này.
Vì thế cô ta mới chỉ phá được một bên, cô ta không còn đủ thời gian và thể lực để phá nốt bên kia nữa.
Sức lực của một người phụ nữ vốn dĩ nhỏ