Nghe thì có vẻ rất nghiêm túc, nhưng thật ra lại rất hời hợt, tiểu hòa thượng niệm kinh, khẩu xà tâm phật.
Trần Khả Như không biết những cô dâu mới khác sẽ như thế nào, cô thật sự rất hồi hộp, căng thẳng trong cuộc hôn nhân đầu tiên của mình.
Đám cưới ba năm trước được tổ chức rất qua loa, thậm chí cô còn không được nhìn thấy mặt Lê Hoàng Việt vậy mà vẫn cưới.
Đôi khi duyên phận trên đời này thật khiến người khác không thể nào ngờ đến.
Trong bầu không khí yên tĩnh và nghiêm túc, cha xứ hắng giọng: "Lê Hoàng Việt, xin hỏi con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ hay không, cho dù là nghèo khó hay giàu sang, ốm đau hay khỏe mạnh hoặc bất cứ điều gì khác cũng đều sẽ yêu quý, thông cảm, chăm sóc, tôn trọng cô ấy, không bao giờ lìa xa cho đến khi về già hay không?"
Nhìn thẳng vào ánh mắt cô, Lê Hoàng Việt dõng dạc nói: "Con đồng ý."
Trong đôi mắt dường như có muôn vàn yêu thương, cao hơn cả núi, dài hơn cả sông.
Cha xứ lại hướng ánh mắt về phía cô dâu xinh đẹp: " Trần Khả Như, xin hỏi con có đồng ý lấy Lê Hoàng Việt làm chồng, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì vẫn chung thủy, không thay lòng hay không?"
Trần Khả Như mỉm cười nói: "Con đồng ý."
Lúc này cả nhà thờ vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không ít người thân và bạn bè, nhất là đám người Lê Nam Vỹ, Nguyễn Phương Thanh và Vũ Tuyết Trang vẻ mặt đầy xúc động, thậm chí còn ứa nước mắt khi là người đã lặng lẽ chứng kiến con đường chông gai mà Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như đã trải qua.
Chính vì không hề dễ dàng gì, cuối cùng có thể cũng có được hạnh phúc.
Sau khi trải qua biết bao nhiêu giông bão, khó khăn lại có một loại cảm giác càng trở nên mới mẻ và vững bền với thời gian.
Trương Phước Thành đứng trong góc, lặng lẽ chăm chú nhìn cô dâu, chú rể, ông ta biết bọn họ đã xa nhau nửa năm trời mới có thể ở bên nhau nên càng đáng quý hơn.
Ông đã mất đi một đứa con gái rồi, nhưng nhìn thấy đứa con gái khác có thể sống một đời hạnh phúc là ông đã mãn nguyện lắm rồi.
Mặc dù đã gần ba mươi năm không gặp Tô Mi, cũng không biết cô còn sống hay đã chết, thế nhưng sự xuất hiện của Trần Khả Như lại khiến ông được an ủi phần nào.
Cha xứ tiếp tục nói: "Vậy bây giờ xin mời đôi uyên ương trao nhẫn cưới."
Lúc trước Lê Hoàng Việt đã tỉ mỉ chọn cặp nhẫn kim cương này, nó rất phù hợp để dùng cho đám cưới, được đặt làm vừa vặn với hai người.
Lúc cùng đeo nhẫn cho nhau họ cảm nhận có một cảm giác ấm áp và rung động dâng trào trong lồng ngực của cả hai, ánh mắt hai người nhìn nhau, đồng lòng đều im lặng không nói gì.
"Nếu ở đây không có ai phản đối, nhân danh Cha, Con và Thánh thần, xin chúc phúc và ban phước lành cho hai con, và tuyên bố Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như chính thức trở thành vợ chồng, cùng đồng cam cộng khổ, nương tựa lẫn nhau! Bây giờ cha xin thông báo, chú rể có thể hôn cô dâu!"
Vừa dứt lời, những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên khắp nhà thờ.
"Hôn đi!"
"Anh Việt, hôn đi!"
Đám bạn Đỗ Nhất Minh bắt đầu hò hét lên, một vài thanh niên còn đẩy bầu không khí náo nhiệt lên hẳn.
Lê Hoàng Việt vén tấm voan trắng của cô ra, để lộ rõ từng đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô, anh cẩn thận ôm lấy hai vai cô, cúi người, ánh mắt quay cuồng, sau đó liền chiếm lấy đôi môi của cô trước sự chờ đợi của mọi người, không tránh khỏi một màn quấn quýt lấy nhau.
Lúc này camera đã ghi lại được khoảnh khắc xúc động lòng người của trai tài gái sắc này.
Lúc họ đang đắm chìm trong nụ hôn, cửa chính lại vang lên một giọng nói đầy kiêu ngạo, làm gián đoạn nghi thức tuyệt đẹp này.
"Thật ngại quá, tôi phản đối!"
Thật sự quá bất ngờ, thế cho nên mọi người đều thi nhau quay người lại nhìn về phía phát ra giọng nói đó.
Trần Khả Như bất ngờ mở mắt ra, tim đập loạn xạ và cảm thấy lo lắng, hàng lông mi khẽ run lên, Lê Hoàng Việt thấy vậy liền ôm chặt cô vào lòng, siết chặt quai hàm lại, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nét nghiêm túc.
Theo hướng phát ra tiếng mà nhìn sang, người đứng đầu là một thanh niên mang trang phục màu đen nam tính, cho dù mang một chiếc mặt nạ dơi màu đen, khuôn mặt mang đặc trưng của Châu u, đôi mắt có màu xanh biếc, nhưng khuôn mặt anh thể hiện rõ anh ta đến đây chả phải chuyện tốt gì, tiếng Việt nói cũng không rành, ý tứ câu cú không được tự nhiên cho lắm nhưng căn bản là có thể nghe hiểu được.
"Ai đấy?"
Các nhân viên bảo vệ trong nhà thờ từ hai phía lao tới, tay cầm dùi cui điện, khí thế không kém.
Khuôn mặt có chút ngưng trọng và lo lắng, tạo thành một hàng rào bảo vệ, không dễ dàng gì mà xông vào được.
Nhưng người đàn ông ngoại quốc ở lối vào chính của nhà thờ dường như không nhìn thấy mà chỉ nhếch miệng cười lạnh, trên mặt viết rõ mấy chữ "không coi ai ra gì".
Khi đang chuẩn bị đuổi toàn bộ quan khách đi, anh ta lại thay đổi ánh mắt, hàng chục người đàn ông cũng ăn mặc giống như anh kéo vào theo sao, bọn họ rất cao lớn, cơ bắp rắn chắc, lực lượng trông giống như mấy người u Mỹ.
Tất cả họ đều cầm theo súng tiểu liên và súng liên thanh.
Cuộc chiến này khiến cho bạn bè và người thân đang ngồi trên băng ghế dài bị dọa sợ đến mức run như cầy sấy, hoang mang không ngừng bàn tán.
"Mọi người nghe đây, tất cả ngồi xổm xuống tại chỗ, bằng không súng của tôi sẽ không có mắt đâu!"
Người đàn ông ngoại quốc đe dọa, đầy hung ác.
Hơn chục họng súng không hề có mục tiêu rõ ràng mà chỉ nhắm vào những vị khách ở đây, khiến họ sợ đến mức khom người lại, nhao nhao quỳ xuống, với diện tích lớn như vậy, chỉ cần một vị khách đứng lên nhìn thử khung cảnh nơi đây, sẽ thấy cả nhà thờ gần như trống trơn.
Lúc đầu Vũ Tuyết Trang và Lưu Thảo còn ngẩn người ra, Đỗ Nhất Minh và mấy chàng phụ rể khác mới lẳng lặng kéo cô quỳ xuống ghế trước mặt.
Người đàn ông đó lại nói: "Tuyệt đối đừng tự cho mình thông minh mà đi báo cảnh sát, nếu như tôi nhìn thấy có cảnh sát xuất hiện, thì không ai trong các người sống sót đâu!"
Nghe đến đây, mọi người càng rùng mình, nổi da gà hơn.
Mặc dù Lê Hoàng Việt cũng đã đánh động trước cho Trần Khả Như rồi, nhưng đến khi thực sự đối mặt, Trần Khả Như vẫn không nhịn được mà lo lắng,