“Có thể thoát ra không?”
Trần Khả Như nhíu mày thật chặt, dần dần lộ ra vẻ lo lắng.
Chỉ thấy một chiếc Chevrolet màu đen luôn đi theo sau, đồng thời giữ một khoảng thời gian tương đối vững.
“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức, bà chủ.”
Nghe thấy tài xế dậm chân ga, tăng nhanh tốc độ, lúc này toàn bộ thuộc hạ của Lê Hoàng Việt đều tập trung ở trong giáo đường, nếu thật sự xảy ra chuyện thì họ tứ cố vô thân rồi.
May mắn thay, bây giờ đang trên đường, nói như vậy thì chỉ cần bỏ rơi xe phía sau thì sẽ không có vấn đề lớn.
Trình độ lái của tài xế rất tốt, cộng với tốc độ và khả năng vận hành của Maybach khá OK, nên khoảng chừng sau mười mấy phút là khoảng cách giữa các xe sẽ dần được mở ra.
Chỉ cần không ngừng cố gắng, thì có thể hoàn toàn thoát ra.
Trần Khả Như lo sợ, cô gọi một cú điện thoại cho Lê Hoàng Việt, nhưng mãi đến khi nhạc chuông kết thúc cũng không gọi được.
Ngay khi cô định gọi lại cuộc thứ hai, đột nhiên Vũ Tuyết Trang ở bên cạnh hoảng sợ thét lên một tiếng chói tai.
“A, chị Khả Như! Đụng xe!” Khuôn mặt của Vũ Tuyết Trang tái nhợt, trắng bệch như tuyết.
Tài xế phanh gấp dưới chân, mặt biến sắc, hơi thở dồn dập.
“Cái gì?” Trần Khả Như nhìn theo ánh mắt của hai người bọn họ ở phía trước.
Chỉ thấy một chiếc xe tải hạng nặng lao về phía mình như mất kiểm soát.
Trong giây phút chạy như bay đó, cô thấy hai xe ngày càng gần nhau, hai tiếng phanh xé rách đồng thời vang lên, chọc thủng bầu trời.
Người lái xe hoảng sợ đánh vô lăng sang một bên, chiếc xe lắc lư với tốc độ cực mạnh đi qua nguy hiểm, sự ma sát giữa lốp xe và mặt đất vô cùng lớn và lâu, khiến hai người Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang ngã mạnh vào thành xe, mỗi người đều cảm thấy đau nhức đến mức kêu rên.
Lúc này chiếc điện thoại rơi ra, rơi vào trong góc.
Lúc này nhịp tim tăng vọt trong nháy mắt, mọi thứ xung quanh ù tai như đông cứng lại.
Một tiếng “Bịch” vang lên thật lớn, thân xe nhanh chóng tông vào rào chắn, gây nên đợt rung động kịch liệt, xe phát ra nhiều tia lửa, còn tài xế bị đập đầu vào tay lái và hôn mê bất tỉnh.
Thắt dây an toàn còn như thế, huống chi hai người ngồi ở ghế sau.
Trong nháy mắt xung lực kia, Vũ Tuyết Trang bỗng kêu to: “A...” Nhưng cả người cô ấy trong phút chốc bị quăng ra khỏi xe!
“Vũ Tuyết Trang!”
Trần Khả Như thất thanh, nhiệt độ trong cổ họng cô đặc lại và trở nên co thắt.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất vươn tay ra, nhưng đã không kịp, Vũ Tuyết Trang ngã mạnh trên đường với dáng vẻ hoảng sợ, hấp hối.
Trần Khả Như không kịp sầu não, cô không khống chế được thân thể mất thăng bằng, nên bất ngờ ngã chúi người về đằng trước.
Một cơn đau nghẹt thở từ trán ập đến, trước mắt cô mơ mơ màng màng, rồi mất ý thức.
Tài xế xe tải nhìn thấy thì toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Anh ta thầm nghĩ, xong rồi, chiếc xe này có giá trị không nhỏ, anh ta không bồi thường nổi, hơn nữa còn ba người nửa chết nửa sống.
Nhìn quanh một vòng, thừa dịp lợi thế xung quanh không có máy quay giám sát anh ta nên mau chóng rời đi?
Do dự một lúc, tài xế xe tải đã lái xe rời khỏi hiện trường vụ tai nạn, dù sao xe cũng tự tông vào lan can, chuyện không liên quan tới anh ta.
Maybach bất chấp khói thuốc súng, mà phát ra âm thanh píp píp báo hỏng.
Dưới ánh nắng chói chang, mùi dầu máy và xăng như gay mũi.
Không bao lâu sau, một chiếc Chevrolet màu đen dừng lại ở cách đó không xa, có một người bước xuống từ đó.
Chiếc váy đen quý giá cùng với đôi giày cao gót đen tuyền giẫm trên đống hỗn độn, nhìn có vẻ không phù hợp với mọi thứ xung quanh.
Cô ta bước từng bước đến trước cửa xe Maybach của ghế ngồi phía sau đang mở.
Trần Khả Như mở mắt, cô mơ hồ thấy một bóng người.
Cô cố gắng nhìn rõ khuôn mặt đó, nhưng lại cảm thấy vô cùng khó khăn, dùng hết tinh thần, cố gắng tập trung ánh sáng của mắt lại, cuối cùng...!Hình như, quả nhiên là cô ta.
“Đừng...” Trần Khả Như phản kháng yếu ớt, khuôn mặt của người phụ nữ càng ngày càng gần.
Cô biết rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nỗi lo lắng tích tụ từ trước đến nay được chứng minh vào lúc này.
Cô mơ hồ nhìn thấy ánh mắt dữ tợn và u ám của đối phương, như rơi xuống vực sâu địa ngục, không nhìn thấy ánh sáng.
“Từ nay về sau, trên thế giới này, Trần Khả Như đã chết.”
Giọng của cô ta rất quyến rũ và mê hoặc lòng người, cũng giống như một lời phán xét về ngày tận thế.
“Alo? Vợ, sao vậy?”
Một giọng nam lo lắng phát ra từ chiếc điện thoại nằm trong góc, giọng nói lặp đi lặp lại nhưng không có ai trả lời.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, thậm chí điện thoại cũng vừa mới được kết nối.
Người phụ nữ nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng.
Cô ta giơ chân lên cao đạp thật mạnh vào điện thoại di động, rồi lại giơ lên lần nữa, hạ xuống, gót giày nhọn xuyên qua màn hình, cho đến khi màn hình tối đen, không thể nghe thấy âm thanh nào nữa.
Trong giáo đường.
Cuộc gọi đột ngột bị ngắt, lời nhắc nhở tắt máy im bặt...!
Khuôn mặt tuấn tú của Lê Hoàng Việt nhăn lại, mày nhíu chặt lại lộ ra sự căm hận: “Hứa Mặc, lập tức chuẩn bị xe!”
Mọi thứ thật kỳ lạ.
“Tổng giám đốc Việt, vậy bên...” Hứa Mặc lưỡng lự, dù sao những người trong giáo đường vẫn chưa xử lý và thẩm vấn đàng hoàng...!
“Cậu đưa một đội tới trước, chờ tôi trở về sẽ xử lý.” Lê Hoàng Việt quay đầu lại nói: “Nếu họ giở trò hoặc có viện trợ, thì cố gắng đừng đánh bừa, hiểu không?”
“Tổng giám đốc Việt, tôi hiểu ý tứ của anh.”
Hứa Mặc thoáng cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, tổng giám đốc Việt trong nóng ngoài lạnh, anh vẫn rất quan tâm đến an nguy của cấp dưới.
Dứt lời, người Lê Hoàng Việt như dính điện, nhoáng cái đã biến mất ở trong tầm mắt của anh ta.
Hứa Mặc biết, thật ra thì Lê Hoàng Việt vốn không định giết Mike và Lạc Kỳ, bằng không thì ngay từ lần đầu tiên đã ra tay rồi, chứ không kéo dài.
Anh ta quả thật hơi lo.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời giữa trưa đã bắt đầu dời về phía Tây.
Lê Hoàng Việt không chỉ không liên lạc được với Trần Khả Như, mà ngay cả tài xế, Vũ Tuyết Trang...!Điện thoại di động của họ không một ai bắt máy.
Đã xảy ra chuyện rồi!
Anh có trực giác và dự cảm rất mạnh, chắc chắn!
Bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu, nếu anh mà biết là ai làm thì toàn bộ người ở giáo đường