Thậm chí, lần thứ hai gặp lại nhau, ánh mắt lãnh đạm của bà thậm chí còn không bằng người chẳng liên quan gì như ngài Công tước, chỉ trên danh nghĩa là chồng của mẹ cô.
Bà không hề có sự dịu dàng của người mẹ như trước đây, hoàn toàn cách biệt một trời một vực so với trong trí nhớ của cô.
Trớ trêu, quả thật là để người khác chê cười rồi.
Tô Mi chính là Công chúa Thư.
Bà và Trương Phước Thành sinh ra cô, sau đó gả cho với Trần Thế Phong, cuối cùng lại về nước Ý kết hôn, Cuộc đời mà bà trải qua quả thật là không tưởng tượng nổi.
Trần Khả Như đấu tranh nội tâm, cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự thật này.
Nếu cô không chấp nhận thì cô có thể làm gì bây giờ, sự thật chính là sự thật.
"Cháu lớn lên nhìn rất giống Thư."
Sau khi Công tước chăm chú quan sát một lúc lâu, lẩm bẩm cảm khái.
Chỉ nhìn diện mạo thôi thì cũng đã có thể khẳng định được Trần Khả Như là con gái ruột của Công chúa Thư, người sáng suốt đều có thể nhận ra.
Cho nên lúc nãy, công chúa Phi Phi mới cố ý gây sự.
Trần Khả Như cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghiêm mặt nói: "Xin hỏi, mọi người dùng cách rất bất bình thường để đem tôi đến đây, khi nào thì tôi mới được về nước?"
Cô không chút khách khí, nếu bà ấy đã tuyệt tình với mình như vậy, thì tội gì cô phải tự mình đa tình? Chi bằng mọi người nhạt đi một chút, bình tĩnh một chút, vẫn tốt hơn so với việc ngay lập tức bại lộ điểm yếu.
Khuôn mặt ngài Công tước lộ ra vẻ kinh ngạc, ông quay đầu lại liếc nhìn Công chúa Thư đang ngồi ngay ngắn, "Thư, sao lại thế này?"
Biểu hiện của bà được ngụy trang rất xuất sắc, cánh môi mấp máy, hoàn toàn không có mong muốn giải thích gì, nhìn thoáng qua cũng biết là người giữ vững địa vị cao và có thế lực lớn trong mấy bộ phim cung đấu, tâm trí và sức lực đã đạt đến cảnh giới thượng thửa, gần như hoàn hảo không chê vào đâu được.
Ít nhất thì Trần Khả Như cảm thấy như vậy.
"Công tước đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, chuyện này…” Vẻ mặt Emma sốt ruột, bắt đầu giải thích, ậm ờ cả một lúc lâu mà vẫn chưa đưa ra được một lý do thuyết phục.
Công tước tuy là người dễ nói chuyện, nhưng không dễ bị lừa.
Trần Khả Như thờ ơ lạnh nhạt, thầm nghĩ: có gì mà hiểu lầm với không hiểu lầm, không muốn người khác biết thì đừng có làm.
“Robert, anh ra ngoài trước đi.
Em sẽ giải thích tình hình cho anh sau.
Bây giờ, em muốn nói chuyện riêng với cô ấy.” Công chúa Thư cuối cùng cũng lên tiếng.
Ánh mắt mà bà ấy nhìn Công tước Robert, so với ban nãy, dường như mơ hồ lộ ra một ít khí sắc.
Dù sao họ cũng là vợ chồng hơn 20 năm, có những động tác và biểu cảm nhỏ mà họ vừa nhìn là hiểu ngay, sự ăn ý mà người thường khó có thể giải thích được.
Công tước Robert không phản bác, đè lên tay bà, hôn lên má bà theo thói quen rồi mới rời khỏi điện.
Khi đi ngang qua Trần Khả Như, ông gật đầu thân thiện với cô.
Trần Khả Như không thích cảm giác này, cô không thích công tước Robert, trong tiềm thức cô cảm thấy bực bội và uất hận, nhưng cô cố gắng kìm nén nó bằng lý trí và sự bình tĩnh.
Emma thở phào nhẹ nhõm, cũng lui theo ra ngoài.
Trong điện chỉ còn lại Công chúa Thư và Trần Khả Như.
Trần Khả Như trước đó đã ảo tưởng rằng có lẽ vì ở đây có quá nhiều người, mẹ không tháo xuống cái tư thế cao cao tại thượng của một công chúa được, cho nên mới lạnh nhạt với cô như vậy.
Nhưng cô lập tức phát hiện ra rằng mình đã sai, hoàn toàn sai lầm.
"Tôi không biết Emma đã nói gì với cô, và tôi cũng không cần biết.
Lần này tôi cho bà ấy đưa cô về là vì có một vài chuyện yêu cầu cô hợp tác với tôi."
Công chúa Thư đưa mắt nhìn sang một cách chăm chú, mặt vô cảm, nói.
Trước đây mọi người cho rằng Trần Khả Như lạnh lùng, nhưng Công chúa Thư đây còn lạnh lùng hơn cả cô, giống hệt như máy móc rập khuôn.
Ánh mắt thánh mẫu, xem thường sâu kiến.
Mỗi lần ánh mắt của bà và Trần Khả Như giao nhau, hoàn toàn không hề có chút thân tình hay tương tác gì.
Mặc dù trước kia cô từng lâm vào đau thương sâu sắc khi ngỡ bà đã chết, bao nhiêu năm cô đơn cùng bầu bạn của Lê Hoàng Việt, ngay cả khi nhận được tin tức của thuyền viên năm đó, Trần Khả Như cũng không có ý định đi tìm bà.
“Xin lỗi, tôi nghĩ bà đã hiểu lầm.” Trần Khả Như ngắt lời đối phương, bỗng nhiên rất mỉa mai.
Cuộc hội ngộ giữa cô và mẹ ruột của mình hóa ra lại là một cuộc đối thoại thẳng thừng và lạnh lùng.
Khác hoàn toàn với mấy cảnh ôm nhau khóc lớn trong phim.
Đời thường kịch tính đến độ người ta không kịp đề phòng.
Cô nói tiếp: "Công chúa Thư điện hạ, thứ nhất, việc tôi đến hoàng cung nước Ý không phải là mong muốn của cá nhân tôi.
Nếu bà có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, thì tôi cũng có cuộc sống riêng của tôi, tại sao lại không để mọi chyện êm đềm trôi qua như đó giờ vẫn thế, sao cứ phải phá vỡ thế cân bằng này? Hơn nữa, tôi không biết liệu một số sự cố tồi tệ xảy ra ở thành phố Đà Nẵng có phải là bà bày mưu đặt kế hay không, nhưng tôi thực sự không thích hành vi của bà...!"
Có thể bây giờ cô chưa hiểu ra vấn đề của Mike và Rocky, nhưng điều đó không quan trọng, cô muốn nói thẳng với đối phương những gì cô nghĩ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Công chúa Thư quả nhiên nổi lên lửa giận: “Cô có biết bây giờ cô đang nói chuyện với ai không?” Hai hàng lông mày chau lại, sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo đầy uy nghiêm, đột nhiên mắng một tiếng, “Cô có biết hành vi vừa rồi của cô là cực kỳ thất lễ không? ”
"Xin lỗi, tôi không biết, tôi cũng không cảm thấy thất lễ chỗ nào.
So với những gì mà bà đã làm với tôi thì có tính là gì?" Trần Khả Như vặn lại đầy mỉa mai, thật ra là một loại thái độ, trong lòng cô rất tức giận, oán hận Tô Mi, thông qua phương thức này mà phát tiết sự bất mãn của mình, cho dù là khiến đối phương dao động một chút thôi cũng được.
"Trần Khả Như, cô… rất tốt!"
Công chúa Thư rõ ràng là đang khen ngợi, nhưng trên mặt lại không hề có một ý cười, khuôn mặt vốn vô cùng dịu dàng nay đã trở thành dáng vẻ mà cô ghét nhất.
Công chúa Thư nói: "Trần Khả Như, nghe này, tất cả mọi người đều biết cô là con gái của tôi.
Nếu cô đã vào cung, thì sau này tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo chỉ thị của tôi, hiểu chưa?"
Giọng điệu