Cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, cảm giác như dịch dạ dày cũng nôn ra.
Cô chưa bao giờ nghĩ cơn nghén của mình lại nghiêm trọng như vậy, có thể liên quan đến thể lực yếu, ngửi thấy mùi tanh và thuốc bắc cô cảm thấy khó chịu, hơn nữa giờ không biết sinh tử Lê Hoàng Việt như nào, cô làm sao mà ăn được.
"Đem đi đi."
"Cô Khả Như..."
Vẻ mặt Emma cứng đờ, ánh mắt khó xử.
Vốn làm chuyện thất đức, tốt nhất là có thể lừa uống, một khi trở mặt cưỡng ép, thì trong lòng cũng không đành.
Sau khi Trần Khả Như lau khóe miệng, thấy Emma không hề động đậy, chất lỏng màu nâu trong bát sóng sánh, cô chợt hiểu ra, ánh mắt lộ vẻ kinh nghi, nói: “Đây là canh gì?"
Người như con nhím xù gai, dựng lớp bảo vệ, vẻ mặt cảnh giác.
"Chuyện này..." Emma ấp a ấp úng, trước kia thay công chúa làm gì đều vô cùng nhanh chóng, hôm nay không hiểu sao lại không đành lòng.
Trong lòng Trần Khả Như dự cảm càng ngày càng không ổn, thân thể nặng nề như rơi xuống đáy cốc lạnh băng.
Cô vô thức bảo vệ bụng của mình: "Các người muốn làm gì? Tôi sẽ không uống bát thuốc này!"
Emma đang định nói, công chúa Thư đi thẳng qua cửa, bước ngắn nhanh chóng đi tới cạnh cô, lạnh lùng tàn nhẫn ra lệnh: "Emma, đè nó lại, trút hết vào!"
Đôi mắt bà cực kỳ dữ tợn, không một chút cảm xúc.
Nếu như nói vốn đã mất hết hi vọng với Tô Mi, thì bây giờ trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng.
Trần Khả Như sao có thể ngu ngốc, bây giờ công chúa Thư đang định giết con mình!
Bà ta định giết một đứa trẻ chưa chào đời! Đúng là vô nhân tính!
"...!Vâng, công chúa điện hạ."
Sau khi Emma do dự một hồi, chỉ đành phải tuân theo lệnh của công chúa Thư, hai người hầu gái, mỗi người một bên đè lên vai Trần Khả Như.
"Buông tôi ra, tôi không uống! Các người làm thế là giết người!"
Trần Khả Như giãy dụa kịch liệt, hai vai run bần bật, khuôn mặt vốn cắt không còn giọt máu, giờ đây vì kích động mà đỏ bừng, con ngươi trong veo không ngừng lay động, hoảng sợ không biết dựa vào đâu.
Cho dù lúc này sức lực có mạnh mẽ đến đâu, thân thể yếu ớt cũng không chống đỡ được ngoại lực, hầu gái vững vàng khống chế, cô không thể động đậy dù chỉ là phân nửa chỉ có thể căm tức nhìn phía trước.
"Cô Khả Như, cô yên tâm, đây là bài thuốc bí truyền từ xưa trong hoàng cùng nước Ý, uống xong là sạch sẽ, chắc chắn sẽ không để lại di chứng gì.
Nếu không tin, có thể làm siêu âm, sẽ thấy hiệu quả rất tuyệt vời."
Emma cầm bát thuốc càng ngày càng gần, nhìn qua thì không đành lòng, nhưng lại nhẹ nhàng vừa dụ vừa dỗ.
Tâm mắt Trần Khả Như đột nhiên chuyển từ gương mặt Emma sang khuôn mặt lạnh lùng, vô tình, ánh mắt cao ngạo của công chúa Thư.
Cô hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: “Công chúa Thư, bao nhiêu năm nay bà và công tước Robert không thể thụ thai, sao lại không biết phá thai ảnh hưởng lớn thế nào đến cơ thể người phụ nữ.
Cơ thể tôi vốn không dễ mang thai, hôm đó có trời mới hay lúc tôi biết mình có thai hạnh phúc đến nhường nào.
Nhưng chính tay bà muốn muốn bóp chết hy vọng của tôi.
Chẳng nhẽ bà không sợ tôi giống như bà, dẫm lên vết xe đổ sao?"
Công chúa Thư như nghĩ tới gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghiêm nghị quát: "Emma, còn ngớ ra đó làm gì, mau lên!"
"...!Vâng."
Lại bắt Trần Khả Như lần thứ hai, Emma run rẩy cầm cái bát, một tay kéo cằm cô, không ngờ lại cô bất ngờ phản kháng mạnh mẽ, hai hàng răng trắng tinh trên dưới đều khép chặt lại, ánh mắt quật cường lại ngoan cố.
Từ đầu đến cuối, công chúa Thư đều thờ ơ.
Ngay khi Emma đến gần, canh bi Trần Khả Như làm trào ra ngoài, trong họng cô phát ra mấy tiếng khàn khàn.
Ngàn vạn lần đừng coi thường bản năng làm mẹ của một người đàn bà, Emma cũng bế tắc, cứ thế này bát canh sẽ đổ hết, còn gì để uống nữa.
“Dùng đũa cạy miệng nó ra, ba người mà không xử lý được một mình nó hả? Nếu không đổ được thuốc vào, từng kẻ cút hết cho tôi!” Công chúa Thư sốt ruột nhìn.
Đau lâu không bằng đau ngắn.
Nếu Mike không biết bà còn có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng bây giờ, liên quan đến vấn đề hệ trọng, thứ nhất là niềm tin nữ hoàng dành cho bà ta, thứ hai là đám cưới, bất kể thế nào cũng không thể giữ cái thai lại.
"Vâng, thưa công chúa điện hạ."
Đừng!
Cả người Trần Khả Như như co giật, sức chống cự ngày càng yếu, không còn mong đợi công chúa Thư sẽ thương xót mà bỏ qua cho mình Chỉ là trong lòng cô vừa buồn, vừa giận, vừa bất lực.
Cô ngày nhớ đêm mong đứa trẻ về lại, nhưng người làm mẹ lại một lần nữa không thể bảo vệ nó!
Đây là bi ai bậc nào!
Cô rơm rớm nước mắt, hai mắt thổn thức tựa như trào dâng huyết lệ.
Công chúa Thư làm như không thấy, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào.
"Cô Khả Như, nghe tôi khuyên một câu, đừng đối đầu với công chúa điện hạ."
Chiếc đũa cứng chắc chọc ngang giữa hai kẽ răng, một khoảng trống ở giữa lộ ra, trái tim Emma như kéo căng ra, dí mạnh vành bát vào, nước thuốc màu nâu sẫm tràn vào trong.
Trần Khả Như phát ra tiếng kêu ai oán, không ngừng vang vọng khắp phòng ngủ, chỉ cảm thấy bi thương không kể xiết.
Sẽ không ai thương cô, thông cảm cho cô, bọn họ đều là đồng bọn của công chúa Thư.
Lưỡi cô cố chấp chống cự, phần lớn canh đều phun ra ngoài, hoặc là chảy nhanh từ khóe miệng ra hai bên, tóm lại, ngay cả chính Emma cũng không biết có bao nhiêu thuốc trôi xuống bụng.
Chỉ biết chắc một thứ, chiếc bát tuột khỏi tay, rơi xuống, ầm một tiếng, chia năm xẻ bảy, khiến tất cả mọi bị chấn kinh.
Hầu gái bên trái và bên phải buông Trần Khả Như ra, cô biết rất rõ, vừa rồi mình đã uống một phần, sự khác biệt giữa phá thai bằng thuốc và phá thai nội khoa là xác suất thất bại khi phá thai bằng thuốc cao hơn.
Sau khi Trần Khả Như được tự do, ba ngón tay không chút do dự cắm sâu vào lưỡi, cúi người nôn ra.
Công chúa Thư và những