Rocky hoàn toàn không lừa cô, Lê Hoàng Việt thực sự ở đây.
Đôi mắt của Trần Khả Như chan chứa tình cảm, cho dù mọi thứ và mọi người xung quanh có đổi thay như thế nào, chỉ có anh mãi luôn là là bến bờ cô long đong tìm về, là chỗ dựa vững chắc nhất.
Bất kể là biến cố hay sinh tử, đều không thể khiến bọn họ chia lìa.
Lê Hoàng Việt nhìn lại cô, không cần lên tiếng, chỉ cần ánh mắt, hai người đã hiểu nhau.
"Công chúa Phi Phi, cho dù bây giờ công chúa Thư đang ở trong tù, nhưng vẫn chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện, thái độ và hành vi của cô không khỏi quá đáng.
Chẳng lẽ khắp hoàng cung không có vương pháp sao?"
Một giọng nữ không nhẹ cũng không nặng vang lên.
Lúc này Trần Khả Như mới để ý thấy có một cô gái đứng cạnh Lê Hoàng Việt, khoảng cách cực kỳ gần.
Cô không thoải mái, khẽ cau mày lúc nào không biết.
"Cô cho rằng mình là ai? Trần Nhi, nếu không phải nể mặt anh trai cô, cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cô chắc?" Phi Phi nói năng không chút khách khí.
Trong nháy mắt, cô ta nhếch mép cười mỉa, giọng điệu quái gở: "Cô ở cạnh người này, anh trai cô có biết không?"
"Tôi kết bạn với ai còn cần cô đồng ý chắc?"
Phi Phi và Trần Nhi lời qua tiếng lại một hồi.
Trần Khả Như lúc này mới nhớ ra cô đã gặp Trần Nhi ở Đà Nẵng, cô gái này giả làm Trương Băng lừa mình.
Nhìn mái tóc đen tuyền, mượt và và làn da trắng như tuyết của Trần Nhi quả thực trông chẳng giống người nước Ý chút nào.
Cô không có hảo cảm với cô ta, có lẽ vì những gì cô ta vừa làm.
Thay đổi suy nghĩ một chút, hẳn là cô nghĩ nhiều rồi.
Binh lính vẫn không chịu buông cô ra, cho đến khi Rocky quay lại, ra lệnh, Trần Khả Như mới được tự do.
Rocky khiển trách: "Phi Phi, em quá thất lễ với bạn của anh.
Bây giờ lập tức xin lỗi cô Khả Như, không, bà Lê ngay!"
"Anh, anh nói cái gì thế?"
Mặt Phi Phi lộ rõ vẻ không thể tin được, thả Trần Khả Như Châu đi có khác gì bảo cô ta ném thể diện của mình đi, nhưng giờ lại bị bắt làm thế này! Phi Phi trừng mắt nhìn Rocky: "Anh ngớ ngẩn rồi sao? Vừa nãy Trần Khả Như vô lễ với em! Hiện tại cô ta chẳng có thân phận gì, chúng ta không cần è dè!"
"Anh bảo em xin lỗi, mấy chuyện khác không cần nói nhiều!"
Rocky đanh mặt, mi tâm nghiêm lại, nháy mắt sự uy nghiêm, đè ép hiển hiện ra.
"Anh...!Em không làm!"
Phi Phi hậm hực bỏ đi, trước khi bỏ đi còn ném cho Trần Khả Như một cái nhìn hằn học...
Mấy ánh mắt cay độc kiểu này, Trần Khả Như không thể quen hơn nữa.
Một khi mầm mống ghen tị của đàn bà bén rễ, nó còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Bây giờ cô chỉ mong được cùng Lê Hoàng Việt trở về Đà Nẵng càng sớm càng tốt, chuyện ở nước Ý chỉ là một cơn ác mộng.
"Hai vị, Phi Phi được chiều quá sinh hư, bỏ qua cho.
Tôi còn có việc, hai người xin cứ tự nhiên trong biệt thự của tôi." Rocky nghiêm mặt nói, đột nhiên, ánh mắt thoáng âm trầm: "Đúng rồi, tôi hy vọng hai vị đừng chạy lung tung, nếu không tôi không thể đảm bảo an toàn cho hai người”.
Có ý gì?
Trần Khả Như tỉ mỉ phân biệt, cảm giác Rocky đang uy hiếp cô và Lê Hoàng Việt?
Tại sao?
Trước thì anh ta nói là quan hệ hợp tác, chẳng nhẽ tất cả là ngụy trang? Nhưng thực ra anh ta đang giảm lỏng và khống chế Lê Hoàng Việt?
"Trần Nhi, tôi nghĩ cô nên về đi, nếu không Mike không tìm được cô, lại tìm tôi tính sổ."
Rocky trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Ánh mắt Trần Nhi có chút quyến luyến, không muốn rời.
Thân phận cô ta là em gái bá tước, cô ta có niềm kiêu hãnh của mình, cô ta không cho phép mình làm bất cứ điều gì khiến phẩm giá bị hạ thấp.
Nhất thời tất cả mọi người bỏ đi.
Tiếng huyên thuyên bên tai cuối cùng cũng dừng lại, lúc này Trần Khả Như mới có thể chân chính nói chuyện với Lê Hoàng Việt.
"Rocky muốn anh làm gì?"
Người trong hoàng thất dã tâm bừng bừng, để đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào.
Đầu tiên nhốt công chúa Nhã và công chúa Thư, Rocky, Phi Phi, Mike, ai cũng không phải nhân vật bình thường.
"Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt."
Lê Hoàng Việt trả lời, giọng nói trầm thấp, cứ như nếu trời có sập xuống, anh cũng có thể làm cột chống trời.
"Nếu không muốn em lo lắng thì kể đầu đuôi cho em đi."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rất nghiêm túc.
Lê Hoàng Việt cố ý ung dung trêu chọc: "Em chắc chắn muốn nói mấy chuyện mất hứng này?"
Lúc này Trần Khả Như chẳng có hơi đâu nghĩ đến mấy chuyện liếc mắt đưa tình, cô lo lắng nói: "Hiện tại chúng ta đang ở trong tình cảnh nguy hiểm sao?"
Lê Hoàng Việt nhìn cô cuống cuồng, đôi mắt thanh tú nhíu lại lộ vẻ lo lắng, mày mi rất sâu, anh chủ động vươn cánh tay phải không bị thương ra, bất thình lình ôm lấy cổ cô.
Cả người Trần Khả Như liền ngã vào trong ngực anh, ngũ quan nặng nề ép xuống.
Trong tích tắc, suy nghĩ của cô lắng xuống.
Mới vừa không ngừng liến thoắng, nhìn trước nhìn sau dường như đã có nơi để tựa vào.
Không gian tĩnh lặng, chiếc ôm kéo dài.
Lòng hai người đều an ổn.
Người phụ nữ trong ngực đột nhiên nhỏ giọng than phiền: "Hoàng Việt, anh đè em làm mũi em đau."
"Cái gì?"
Lê Hoàng Việt cúi người xuống, nhưng thấy cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhĐà Nẵng tú mặc dù hơi tái nhợt yếu ớt, chóp mũi hơi hồng hồng, đôi mắt ngân ngấn nước, mềm mại, yêu kiều, động lòng người.
Thời khắc này, cô khiến anh mê mẩn, khiến lòng anh xốn xang.
“Ở đâu?” Yết hầu của lên xuống, đôi mắt như sao dần dần sẫm lại, thanh âm khàn khàn mờ ám.
Tuy mặt anh có chút buồn cười, Trần Khả Như cũng có thể dễ dàng được mỹ cảm anh tuấn.
"Không thấy sao?"
Cô dí dí tay chỉ chóp mũi, cố ý giận trách.
"Để anh nhìn một chút."
Anh bất ngờ tiến lại gần, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, hòa lẫn với