"Em biết, cô ấy là bác sĩ Khả Như, trước kia là bác sản khoa chúng ta, cũng là vợ của giám đốc tập đoàn Á Châu, đồng chủ nhân của bệnh viện."
"Không phải cô ấy sinh hai đứa bé sao? Đứa bé trai tình hình không khả quan lắm."
"Hả?"
"Trưởng khoa Sơn bảo mọi người giấu đi, đừng để truyền ra."
"Thế mà chị còn nói, bé cái mồm một tí...!suỵt..."
Trần Khả Như vừa nghe vậy, bước chân dừng lại, thân thể như bị sét đánh trúng, một lúc lâu sau vẫn không phản ứng lại.
Phản ứng của những người phụ nữ đã sinh con có phải thường chậm chạp hơn chút.
Cô cắn đôi môi khô khốc của mình, lẩm bẩm: Mấy cô ấy nói thật sao?
Sao có thể?
Chần chừ một chút, sau đó cô bước nhanh, loạng choạng, như thể có thể ngã bất cứ lúc nào, nhưng đi mấy bước, một người xuất hiện trước mặt chặn đường cô.
"Tại sao em lại ra khỏi giường?"
Giọng Lê Hoàng Việt mang nặng sự không vui và trách móc.
Người phụ nữ không nghe lời này, thực sự không biết làm sao với cô ấy.
“Em muốn gặp bọn trẻ, Hoàng Việt, em muốn thấy con.” Cô ngẩng đầu lên, kiên định lặp đi lặp lại.
Từ trong đôi mắt cố chấp của cô, Lê Hoàng Việt đột nhiên hiểu ra điều gì đó, loại chuyện này vốn dĩ là giấy gói lửa, Vũ Tuyết Trang chết tiệt không giỏi nói dối, có thể dễ dàng bị bại lộ.
"...!Được."
Bây giờ, Lê Hoàng Việt không có lý do gì để lừa cô, mấy ngày nay tình trạng của cô đã tốt lên rất nhiều, luôn muốn cho cô chấp nhận thực tế.
Cùng lúc đó, Vũ Tuyết Trang ở ngoài phòng giữ âm không lúc nào không lo lắng, cậu bé vẫn chưa bỏ máy thở, bất kể như thế nào, hai ngày nữa chị Khả Như nhất định phải tận mắt đến xem, lừa thế này chẳng ích gì.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Giây kế tiếp, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
Nhìn qua cửa kính, chính là Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt.
Vũ Tuyết Trang lộ ra vẻ ngạc nhiên và ủ rũ, được rồi, bây giờ biết hết rồi, không cần giấu giếm gì nữa.
Mấy phút sau, Trần Khả Như gần như nằm giữa vòng tay của Lê Hoàng Việt, cho dù đã dự liệu trước, nhìn hai cái lồng cắm đủ loại ống, đặc biệt là bé trai vẫn chưa rời khỏi máy thở.
Cô giữ chặt bức tường ở lối vào phòng giữ ấm, lạnh giọng nói: "Vũ Tuyết Trang, thằng bé bị gì?"
Mọi người nhìn sang, đôi mắt của Trần Khả Như đã trong trẻo hơn rất nhiều, nhưng khó có thể che giấu được hốc mắt tấy đỏ, nỗi buồn của người làm mẹ.
Vũ Tuyết Trang lập lờ nói: "Phổi có chút nhiễm trùng..."
Trần Khả Như biết những vấn đề mà trẻ sinh non sẽ gặp phải, lúc biết được điều đó từ Vũ Tuyết Trang, trái tim không nhịn được khẽ run.
Nếu không nghiêm trọng, sao phải dùng đến máy thở?
Cô thậm chí không dám quay đầu lại và nhìn đứa bé khác.
“Chị Khả Như… chưa đến mức tuyệt vọng như vậy, dẫu sao mới hơn bảy tháng, mấy hôm nữa chắc sẽ khá hơn…” Vũ Tuyết Trang nào dám đảm bảo cái gì, chỉ mong đối phương nhẹ nhõm hơn.
Trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, có cứu được hay không là một ẩn số.
"Bà xã, con của chúng ta sẽ ổn thôi."
Lê Hoàng Việt nặng nề ôm cô, Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy mình không nên như đưa đám, cả hai đứa trẻ đều chỉ hơn cân rưỡi, cho dù sau này có chuyện không may xảy ra thì ít nhất bé gái cũng có thể sống sót.
Cô và đứa trẻ không thể bên nhau, có lẽ thật sự không có duyên.
Cô lẩm bẩm: "Sẽ khá hơn."
Vũ Tuyết Trang và Lê Hoàng Việt đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Trần Khả Như mạnh mẽ hơn họ tưởng.
Cô có dũng khí đối mặt với cái chết, vậy tại sao phải sợ không gánh nổi hậu quả?
Mấy ngày sau, Trần Khả Như giữ thái độ tích cực, ăn uống nghiêm túc, cố gắng hồi phục càng sớm càng tốt, mặc dù ngày nào cô cũng sẽ đến gặp con bên ngoài phòng giữ ấm, nhưng cô không động chút là khóc.
Mong muốn sống sót của hai em bé rất ngoan cường, bé gái đã có thể tự bú sữa, cảm tạ trời đất, Trần Khả Như ngoại trừ sự thanh thản, yên tâm, không có gì có thể miêu tả ưu tư bây giờ của cô.
Sau mấy tuần, tình trạng của bé trai và bé gái đã tốt hơn rất nhiều.
Bệnh nhiễm trùng phổi của bé trai đã được chữa khỏi, hiện tại bé đã có thể tự thở được.
Cho dù bây giờ bé gái ra khỏi lồng ấp thì cũng không có vấn đề gì.
Hai bé đã ở trong đó hơn một tháng, cân nặng cũng tăng lên một ít.
“Chị Khả Như, em nói này, trời phù hộ người tốt, cục cưng nhất định sẽ không sao.
Nhiều nhất một tuần, hai đứa nhỏ có thể cùng nhau xuất viện.” Vũ Tuyết Trang cười nói, cô ấy thừa nhận nói mấy câu này hơi thừa, nhưng tóm lại, kết quả rất khả quan.
"Cảm ơn bác sĩ Ngô."
“Không có chi.” Vũ Tuyết Trang xấu hổ gãi gãi đầu.
Trần Khả Như sinh mổ, vốn chỉ cần ở viện một tuần là có thể xuất viện.
Vì đứa trẻ, cô giam mình trong bệnh viện cả tháng.
Chỉ cần mỗi ngày có thể từ nhìn con từ xa, là cô hạnh phúc cả ngày, chính nó là lí do để khích lệ tinh thần cô.
Vợ con đều ở một chỗ, giám đốc Việt coi bệnh viện như nhà của mình, tần suất xuất hiện ở khoa sản ngày càng nhiều.
úc đầu mấy nữ bác sĩ và y tá còn rục rịch, ở lâu, họ trực tiếp miễn nhiễm với mặt mũi của Lê Hoàng Việt.
Trần Khả Như từ chối lời đề nghị đưa bé gái về nhà trước, khăng khăng muốn đặt hai đứa trẻ lại với nhau, sinh đôi không nên tách rời nhau.
Vừa mới nhìn hai bé con xong, thấy Lê Hoàng Việt từ cuối hành lang đi như bay tới, anh tuấn, thần thái ngời ngời.
Đột nhiên cô cảm thấy mình đã hoàn toàn phớt lờ người yêu suốt thời gian qua, bên trọng bên khinh.
"Đợi lâu chưa, hôm nay trong công ty có chuyện đến muộn, em muốn ăn gì?"
Giọng nói của Lê Hoàng Việt trầm thấp khàn khàn, có chút nhẹ