Trần Khả Như thoát khỏi trạng thái không bình tĩnh: "Lê Minh Khôi, Lê Minh An thế nào?"
"Được, vậy lấy hai tên này."
Nhà họ Lê nhất trí thông qua tên của hai bé, mặc dù hiện tại vẫn chưa tìm thấy Lê Minh An, nhưng nhà họ Lê vẫn cho hai bé vào hộ khẩu, tạm thời đặt nỗi lòng vào việc này.
Giám đốc Việt dạo này kiệt quệ, công việc, gia đình mọi thứ không khiến anh bớt lo.
Vốn cứ tưởng “sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng”, cuối cùng chẳng qua là “phù dung sớm nở tối tàn”.
Mọi người đều cố gắng hết sức, chuyện bất ngờ xảy ra hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.
.
Kiếm Hiệp Hay
Lê Hoàng Việt quyền lực một tay che trời, giàu có vô độ, vậy thì sao? Ngay cả người mình yêu bao lần cũng không bảo vệ được.
Anh hiểu sâu sắc, có lẽ tất cả những trắc trở với vợ đều xuất phát từ quyền thế của anh.
Nếu anh chỉ là một người đàn ông bình thường, không có tập đoàn Á Châu, không phải tổng giám đốc Á Châu, có lẽ anh và Trần Khả Như sẽ là một cặp rất yên bình và hạnh phúc.
Ban đêm, Nguyễn Phương Thanh trực tiếp đưa cháu trai rời khỏi phòng của họ.
Không phải là Trần Khả Như không chịu chăm sóc đứa trẻ, Nguyễn Phương Thanh nói sợ ban đêm con dâu vất vả, cứ giao đứa bé cho bà và thím Nguyệt là được.
Trần Khả Như không cố giữ, tóm lại con là cô sinh, không có sự băn khoăn kia như những người phụ nữ bình thường.
Cô rất yêu con trai mình, Lê Minh Khôi khá ngoang, bình thường rất ít khóc, ăn no thì ngủ, ngủ dậy tròn xoe mắt tự chơi, hầu như không cần mọi người dỗ dành, làm người lớn đã mất sức hơn nhiều em bé khác.
"Hoàng Việt, anh nói, được nửa tháng rồi.
Con gái chắc cũng lớn hơn, lên cân? Chắc con bé rất giống Minh Khôi nhỉ?"
Lúc nằm trên giường, trong phòng ngủ sáng đèn, Trần Khả Như mở mắt nhắm mắt đều nghĩ đến Lê Minh An.
Lê Hoàng Việt ôm toàn bộ thân hình mảnh mai không xương vào ngực, nhẹ nhàng nói: "Hai đứa là sinh đôi, chắc chắn giống nhau rồi.
Em có nhớ anh từng nói không, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất."
"Vâng."
Trần Khả Như giãn mày, lòng vẫn để tâm.
Hơi thở của cô dồn dập không yên phả giữa ngực Lê Hoàng Việt.
Khuôn mặt nõn nà, mỹ miều, gầy guộc lo lắng, cô cố gắng bình tĩnh cảm xúc, hít thở đều đều, lẩm bẩm nói: "Hoàng Việt, có lúc em không dám nghĩ, hôm qua, hôm nay, ngày mai, tháng này...!Em nhớ con gái, nhưng thời gian cứ dần trôi, nếu vẫn không có tin gì về con bé, có phải chúng ta phải vĩnh viễn quên con bé đi không? "
Giọng cô nức nở, kích động không ngừng: "Có phải thế không, xem như Minh An chưa từng tồn tại trên đời sao?"
Lê Hoàng Việt cảm nhận được nước mắt cô lăn dài, chảy trên áo ba lỗ của anh, thấm vào da thịt và trái tim anh, như thể nơi đó tiếp nhận và bị nỗi bi thương đó ảnh hưởng.
Mày kiếm của anh nhướng lên, đôi mắt mờ đi, từ từ nâng mặt cô lên, khuôn mặt lóng lánh nước, khiến người ta không khỏi thương xót.
Hai tay anh nâng mặt cô, trong mắt Trần Khả Như là khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của anh, cho dù là tình yêu cũng không thể bù đắp phần thiếu sót trong tim, anh khàn giọng nói: “Bác sĩ Khả Như, sao trước đây anh không biết em mít ướt vậy, khóc nhiều không xinh đâu."
"Em xin lỗi..."
Cô nghẹn ngào, có kéo mấy chữ ra, khóc và đau thương là một loại bản năng, cô không có cách nào khiến mình trở nên máu lạnh hơn: “Hoàng Việt, em khiến anh lo lắng, em đã khiến bản thân trở nên thành loại đàn bà yếu ớt, vướng chân vướng tay anh."
“Không!” Anh nhanh chóng phủ nhận: “Em chưa bao giờ như thế!
Dứt lời, anh cúi đầu xuống, hô hấp gấp gáp, anh dùng môi lau đi những giọt nước mắt như ngọc trên má cô.
Trần Khả Như sững sờ, hai mắt ngấn nước mở to.
Theo tầm mắt cô, khuôn mặt anh gần trong gang tấc, sự yêu thương quá rõ ràng, Trần Khả Như không phải người gỗ, cô cũng nên suy nghĩ cho tâm trạng của người khác, quẩn lại vẫn tự tủi thân, mà không thể giải thoát bản thân.
"Hoàng Việt, em xin lỗi."
Cô nói đi nói lại những lời này, vuốt ve gò má anh, da nơi gò má hơi sần sùi
Cô quá sơ ý, không nhận ra rằng chồng mình gầy đi, ngũ quan càng sắc, da cũng ngăm hơn.
Lê Hoàng Việt đầy ẩn ý nói: "Chỉ cần mỗi đêm em không giấu anh lén khóc thầm, anh sẽ tha cho em."
"Hoàng Việt, anh..."
Trần Khả Như ngạc nhiên nhìn anh, hóa ra anh biết điều đó!
Từ ngày đầu tiên con gái mất tích, Trần Khả Như thường rơi nước mắt một mình, chỉ vì sợ người nhà lo lắng, nên lúc dậy, phải lấy một túi nước đá đặt lên mặt.
Cô nghĩ mình làm thế đúng là không chê vào đâu được, nhưng không ngờ Lê Hoàng Việt đã sớm phát hiện ra.
"Chúng ta là vợ chồng, em thấy tủi thân thì cứ nói cho anh biết.
Muốn khóc thì cứ trốn vào trong vòng tay của anh mà khóc, mắt sưng anh giúp em xoa, được không?"
Lời anh chân thành, tình ý tha thiết, tình cảm đọng trên mặt, sự quan tâm và yêu thương trong mắt anh, bảo người ta không nào nắm, không thể nào cầm, không biết xếp đâu cho yên
Cô chỉ nhìn một chút, không cách nào thu lại sự đau xót trong ánh mắt: "Lê Hoàng Việt, tại sao anh lại tốt với em như vậy, tại sao yêu em nhiều như vậy, tại sao anh không từ bỏ em!"
Cảm xúc trào dâng trong lồng ngực tự nhiên bùng nổ trong cơ thể cô...!
Rốt cuộc, làm sao cô có thể phóng ra và bày tỏ tình yêu không hề ít hơn chút nào giống anh? Giây kế tiếp, cô đè tay mình, chồm người lên, chứa bao yêu thương cùng dịu dàng, xót xa đặt một nụ hôn lên môi Lê Hoàng Việt.
Lê Hoàng Việt sao có thể nhớ không muốn cô, anh muốn sắp phát điên rồi!
Bởi vì có quá nhiều thứ phải lo lắng, sao anh có thể đưa ra yêu cầu này được!
Anh xoay ngược người cô, nhẹ nhàng vân vê nơi mềm mại giữa hai cánh tay, hơi thở quấn quýt, cơ thể kề sát đến gió cũng không lọt.
Xoay tròn, trăn