Cô sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên được một người đàn ông ôm.
Lê Chí Cường nhìn thì yếu ớt, nhưng lại khá khỏe, ngay cả khi Vũ Tuyết Trang gào thét tán loạn, đập nguầy nguậy vào vai, thì anh ta vẫn như không.
Cả người cô gái ngập mùi rượu, chuẩn bị rục rịch, thực ra cô cảm thấy dáng người của Lê Chí Cường rất được, mặc quần áo trông gầy nhưng cởi ra lại có da thịt, cũng không phải kiểu béo mập mà là kiểu gầy ấy...!
Cuối cùng, cả người cô ấy bị anh ta ném thẳng vào ghế sau, thân thể chạm vào đệm ghế êm ái, cồn trong người lại bốc lên, đầu óc choáng váng.
Lê Chí Cường tức giận, nếu không sao lại làm thế!
Rõ ràng mình làm người tốt nhưng người ta lại không cảm kích, người phụ nữ sao chẳng hiểu chuyện chút nào, tương đối mà nói, phu nhân thấu tình đạt lý hơn nhiều.
"Này, nhà cô ở đâu?"
Anh ta lái xe một lúc, hỏi hai lần, nhưng không nghe được câu trả lời.
Nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy Vũ Tuyết Trang đang nhắm mắt, không nhúc nhích.
Chẳng lẽ ngủ rồi?
Đang lúc hồ nghi, anh nghe thấy từ băng ghế sau có tiếng khò khò.
Được rồi, anh ta liền chắc chắn Vũ Tuyết Trang thật sự đang ngủ ngáy.
Anh ta quả thực khó có thể tưởng tượng trên thế giới này lại có phụ nữ ngủ ngáy? Phụ nữ không phải nên nói năng nhẹ nhàng, ngủ không tiếng động sao...!Vũ Tuyết Trang không chỉ đanh đá và to mồm, mà còn điểm nữa đã đánh gục trí tưởng tượng của anh ta.
Sau khi Lê Chí Cường dừng xe, định đánh thức người kia, dù sao đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ cũng không tiện.
Nhưng người kia ngủ say quá, gọi thế nào cũng không dậy.
Sau đó, anh chỉ muốn tìm điện thoại trong túi của cô để gọi điện, dù thế nào cũng nên nói chuyện với gia đình.
Ai biết, Vũ Tuyết Trang giơ tay tát một phát, vô tư tát và khuôn mặt trắng nõn của anh.
Lê Chí Cường trầm mặt: "Cô..."
"Cấm chạm vào tôi...!Cút ngay..." Cô ôm hai móng vuốt tội lỗi lên mặt, trở mình, trong miệng lầm bầm vô thức.
Cơn tức vừa xộc lên trong người Lê Chí Cường, chậm rãi tiêu tán đi không ít.
Được rồi, anh tự nhủ, cô nương này uống say, hành động lúc này là vô thức, tha thứ cho cô ấy đi.
Lê Chí Cường thật sự không biết làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể trở về căn hộ của mình, anh ta không phải giám đốc Việt, sẽ không lãng mạn bế công chúa, đối phó với nữ hán tử thì phải dùng cách của nữ hán tử
Kết quả vừa bước vào cửa, cô gái nhỏ buồn nôn, cứ thể nôn hết lên lưng anh ta.
"Cô… "
Trán Lê Chí Cường toàn vạch đen, khuôn mặt dưới tròng kính dần dần hóa đá, lúc này anh ta không có chút khí chất nào.
Anh ta tiện tay ném người lên sô pha trong phòng khách, nóng lòng muốn cởi quần áo đi tắm, bình thường ai chắc cũng không chịu bẩn thỉu như anh ta lúc này.
Tắm rửa xong, thành thật mà nói không phải Lê Chí Cường không muốn thể hiện phong thái lịch lãm của mình, nhưng Vũ Tuyết Trang không để anh ta lại gần, cô say nên chỉ có thể ngủ trên sô pha.
Lê Chí Cường sờ lên gò má đau nhức, suy nghĩ miên man rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Sau khi Lê Chí Cường tỉnh lại, phát hiện bên cạnh mình có thêm thứ khác, nói chính xác là một người.
Vũ Tuyết Trang leo lên người anh ta như một con bạch tuộc, đặc biệt là bàn tay trên ngực anh, đè chặt.
Không chỉ vậy, chân cô còn không ngừng cọ vào bắp chân anh, thật đúng là thử thách sức chịu đựng của anh ta.
Dù thì nào thì anh ta cũng là một người đàn ông bình thường, được chứ!
Ánh mắt Lê Chí Cường trở nên đặc biệt quái dị, không nhanh không chậm rút tay chân ra.
Cũng may là anh ta, nếu đổi thành người đàn ông khác, chỉ sợ đã sớm ăn sạch cô ấ đến xương cũng không nhả.
"Mẹ, đừng động vào con...!Con còn phải ngủ..."
Vũ Tuyết Trang cảm thấy nhức đầu muốn nứt, nhất là dạ dày, khó chịu vô cùng, mắt cũng nhức, không mở được.
Hình như tối hôm qua cô ấy uống rượu, thật ra cô ta nằm mơ thấy Lê Chí Cường, trong giấc mơ cô ấy không chỉ mắng mà còn đánh anh ta...!Trời ơi, cái thế giới này thật là là hư ảo! Kẻ bận rộn đó sao có thời gian công sức để dây dưa với cô.
Không đúng, sao con gấu cô ôm hôm nay lại cưng cứng, còn âm ấm,không mềm mại chút nào.
Vũ Tuyết Trang có chút nghi hoặc, sờ tới sờ lui trên ngực gấu lớn, cảm giác rất tuyệt, cuối cùng cô ấy dần dần ngẫm ra, có hô hấp, tim đập, là người!
Cô ấy cứng ngắc ngẩng đầu lên, hét một phát quãng tám, "A!!!"
Lê Chí Cường trực tiếp che miệng, trầm giọng nói: "Yên lặng! Là tôi."
Anh ta phờ người về đến nhà, ai mà biết người phụ nữ này nửa đêm bò lại bò lên giường anh ta, sáng ra đã quấy rầy, hiện tại còn có mặt mũi hô hào, thật sự không có đạo lý.
Vũ Tuyết Trang bình tĩnh lại, hai mắt ngấn nước chớp chớp, cuối cùng cô ấy cũng có thể thấy rõ, khuôn mặt phóng đại trước mặt có chút quen thuộc, đường nét anh tuấn, rõ là đẹp trai.
Nhìn thấy Lê Chí Cường đeo kính, phải một lúc lâu sau Vũ Tuyết Trang mới nhận ra, "Sao anh lại ở đây, đồ biến thái! Cút ngay khỏi giường của tôi!"
Lê Chí Cường mím môi: "Bác sĩ Trang, mời nhìn lại hộ cái, đây là phòng của ai!"
Tay và chân của Vũ Tuyết Trang Hắn đang khua khoắng trên người Lê Chí Cường dừng lại, sau khi đảo mắt một vòng, khí thế hung dữ giảm đi rất nhiều, giọng điệu vẫn không thay đổi: "Vậy thì...!Vậy tại sao tôi lại ở đây? Anh làm gì tôi rồi? Còn nữa, ai giúp tôi cởi quần áo?"
Vũ Tuyết Trang phát hiện cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây bó sát người, theo bản năng vớ lấy drap che người.
Thanh danh cả đời của cô ấy! Đầu óc cô bây giờ hỗn độn, bây giờ không nhớ nổi thứ gì.
Lê Chí Cường chậm rãi đứng dậy, mặc dù anh ta đang mặc một áo ba lỗ trắng, thân hình gầy guộc không nghi ngờ gì