Nhịp tim Vũ Tuyết Trang lại một lần nữa tăng vọt: "Cái gì?"
Cô thật muốn bóp mặt mình, không phải cô ấy đang mơ chứ.
Nhưng có ai tỏ tình lại vô cảm thế không hả? Không phải nên hết sức lo sợ, tâm tình kích động phập phồng sao?
"Không muốn thì thôi, coi như tôi chưa nói gì."
Lê Chí Cường nhìn thấy vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê của cô ấy, trong lòng chợt dâng lên chút phiền não, bất an, ngay sau đó cất bước bỏ đi.
"Chờ một chút."
Vũ Tuyết Trang vội vàng nói: "Lê Chí Cường, anh nói rõ ràng cho tôi? Nói xong thì bảo thôi? Lời nói ra còn thu lại được nữa sao? Làm người phải thành thật...!Bla bla...!"
Lê Chí Cường thích thú nhìn chằm chằm cô ấy, lẳng lặng lắng nghe.
Vũ Tuyết Trang sau đó nghĩ lại, thấy hối hận, đầu cô bị kẹt cửa à, sao lại lảm nhảm với Lê Chí Cường? Rõ ràng anh ta mới là người tỏ tình.
Chỉ là lúc này anh ta mới mấp máy môi: "Vậy...!em có đồng ý không?"
"Đồng ý."
Vũ Tuyết Trang gần như bật thốt, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cô ấy liền hối hận.
Liệu Lê Chí Cường có nghĩ mình chẳng có chút dè dặt gì không...!Haizz, cô ấy sắp bị suy nghĩ của chính mình làm cho rối tung rồi, chủ yếu là bởi vì Lê Chí Cường quá đột ngột, không cho cô ấy thời gian chuẩn bị.
Cô ấy còn tưởng anh không có cảm giác với cô.
"Ừm cái đó...!em có chuyện...!em đi trước."
Vũ Tuyết Trang lắp ba lắp bắp, mặt đỏ như quả cà chua.
Không được, bây giờ đầu cô ây loạn cào cào, về nhà nói sau.
Nhưng mà, Lê Chí Cường không cho cô ấy cơ hội chạy trốn, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô: "Tuyết Trang, em đang xấu hổ à?"
Trong mắt anh mang nụ cười trêu chọc, dung mạo dưới tròng kính như tắm gió xuân.
"Em đâu có..."
Vũ Tuyết Trang không cam lòng yếu thế cãi lại, phát hiện mình chẳng có sức.
Trời, sao giờ cô ấy lại thành kiểu “con gái nói không là có, nói một là hai” rồi, đây không phải phong cách của cô ấy? Đây không phải là phong cách của cô ấy! Chuyện gì vậy!
Ánh mắt của Lê Chí Cường không hề rời khỏi cô, Vũ Tuyết Trang có chút khó chịu khi bị ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm.
Chính xác mà nói, không thể tránh né, mình nghĩ gì, làm gì đều bị đối phương dò ra được.
Tình trạng này khiến cô ấy cảm thấy không chút an toàn.
Vũ Tuyết Trang ơi, Vũ Tuyết Trang à, không phải bình thường mày to gan lắm sao!
"Được rồi, em cảm thấy có chút nhanh."
"Nhanh sao?"
Lê Chí Cường không đồng ý cũng không phải đối: "Anh nhớ chúng ta quen nhau hơn hai năm, có thể coi như là hiểu rõ nhau rồi."
Anh không nhắc tới, cô ấy suýt chút nữa đã quên, họ quen nhau từ khi chị Khả Như kết hôn với giám đốc Việt.
Ít nhất, ban đầu là trái tim rung động, về sau… mọi thứ đều do số phận sắp đặt, chỉ trách duyên phận của bọn họ quá nông.
Vũ Tuyết Trang gật đầu, bởi vì quá nhanh, nên thấy không thực, mấu chốt là: "Chúng ta hiểu rõ nhau từ bao giờ, em hoàn toàn chẳng hiểu gì về anh."
Anh thâm trầm, kín đáo như vậy, ngoại trừ lần đầu gặp độc miệng, bình thường anh ấy ít nói đến đáng thương.
Phần lớn những lần gặp nhau anh đều đi theo Lê Hoàng Việt, dáng vẻ một quản gia chuyên nghiệp và điềm tĩnh.
"Không hiểu?"
Lê Chí Cường hơi nhướng mày, trầm ngâm nói: "Anh tưởng chúng ta sáng nay rất quen thuộc với nhau rồi."
Vừa dứt lời, mặt Vũ Tuyết Trang lập tức biến thành một con tôm hùm sắp chín, trước giờ cô ấy không nhận ra người này cũng biết nói mấy câu ám chỉ và trêu đùa, sao có thể đột nhiên như biến thành người khác thế!
Thế cục bây giờ, rõ ràng địch mạnh, ta yếu.
Đầu óc Vũ Tuyết Trang nóng lên, sắc mặt đỏ bừng nói: "Em chỉ nhìn thấy nửa thân trên của anh, còn chưa thấy hết… "
Lê Chí Cường: "...!vậy em định nhìn hết người anh?"
Vũ Tuyết Trang: "..."
Anh ta như khổ sở nói: "Tuy rằng anh thấy tiến độ có hơi nhanh, nhưng thấy em kiên trì, anh có thể gắng mà làm..."
"Anh coi em là ai, bây giờ thật sự muộn rồi, em phải đi đây."
Cô ấy xấu hổ, thoát khỏi lòng bàn tay của Lê Chí Cường, chạy trốn như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi, chạy bay chạy biến.
Lần này Lê Chí Cường không đuổi theo cô ấy, mà nhìn từ xa, trên môi mềm mại cười thêm mấy phần sảng khoái.
Chuyện yêu đương, cứ làm từng bước một, không cần vội vàng.
Anh ta không phải giám đốc Việt, quen một cô gái là đưa thẳng người đó lên giường.
Hơn nữa, Vũ Tuyết Trang trông có vẻ tùy tiện, nhưng thực chất chỉ là một con hổ giấy, đâm một cái là hỏng.
Cũng không biết sáng nay cô ấy lấy can đảm từ đâu mà hôn anh.
Màn đêm dày đặc.
Lần đầu tiên trong lịch sử, bạn học Vũ Tuyết Trang hưng phấn lăn lộn trên giường, hết lần này đến lần khác không ngủ được.
Biểu hiện của cô ấy hôm nay kém quá!
Mặc dù quá trình này có một chút dày vò, nhưng ít nhất kết quả vẫn tốt.
Bây giờ cô ấy phát hiện mình thực sự không thích Tôn Khải La chút nào, nhiều nhất là cảm thấy ngoại hình, thân phận và nghề nghiệp của Tôn Khải La phù hợp với cô ấy.
Cô ấy đã hai lăm tuổi, cha mẹ vốn định sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Cũng may, cha mẹ tôi chưa từng gặp Tôn Khải La, cũng không biết chuyện Tôn Khải La lăng nhăng, nếu không cô ấy thực sự không biết giải thích thế nào.
Khi yêu, không nên lo được lo mất như vậy, không phải nên để cảm giác rung động lòng người mạnh mẽ sao?
Cô và Lê Chí Cường quen nhau hơn hai năm, nhưng chưa bao giờ có đủ dũng khí để đi đến bước này, nhắc tới nhờ có Tôn Khải La, nếu không có anh ta, cô và Lê Chí Cường có qua mấy mùa bánh chưng nữa cũng chưa đến với nhau.
Ngay lúc Vũ Tuyết Trang đang suy nghĩ lung tung, một tin nhắn nhanh chóng nhảy ra.
Là số lạ.
Nhưng Vũ Tuyết Trang nhìn thoáng qua đã nhận ra, chính là Lê Chí Cường.
Dãy số này, cô lưu rồi xóa, xóa rồi lưu, tới tới lui lui, giằng co hồi lâu, cuối cùng nhớ rõ ràng không sót một số.
Cô bấm vào tin nhắn, trên đó viết: