Điều cấm kỵ nhất của phụ nữ là gì? Đó là đàn ông dùng tiền để đo lường mọi thứ.
Vậy thì cô thực sự trở thành những gì Lê Mỹ Hoa nói, cô không khác gì một sản phẩm bị mua bán.
Lê Hoàng Việt đã làm cô bẽ mặt một cách bình tĩnh, và điều đó còn tệ hơn cả hành vi vừa nãy.
Cô dùng sự lạnh lùng của mình để che giấu sự cô đơn trong ánh mắt, bình tĩnh nói: "Vậy thì ý của tổng giám đốc Việt chính là giá trị của anh cũng không chỉ hai trăm triệu nhỉ.
Nếu như thế thì ngược lại tôi đã chiếm được một món hời nhỉ?"
Đường đường là một tổng giám đốc Lê Hoàng Việt mà lại bị người ta so sánh rẻ mạt như thế.
Trên đời này cũng chỉ có Trần Khả Như to gan lớn mật như vậy thôi.
Lê Hoàng Việt thấp giọng uy hiếp: “Trần Khả Như, đừng trông cậy vào sự quan tâm của tôi đối với cơ thể cô, miệng lưỡi của cô sẽ chỉ khiến cô thêm xấu hổ hơn thôi.”
“Tôi luôn xác định rõ vị trí của mình, nếu tổng giám đốc không còn hứng thú với tôi thì xin vui lòng cho tôi biết.
Ngoài ra, hai trăm triệu, tôi sẽ trả lại cho anh đầy đủ.”
‘Được.” Lê Hoàng Việt nghiến răng đáp lại rồi đóng sầm cửa lại.
Sau khi anh ta rời đi, cô yếu ớt nằm gục xuống giường, một chút sức lực kiên cường lúc nãy cũng đã sụp đổ.
Cô ngây ngốc nhìn lên trần nhà: Lê Hoàng Việt, khi nào thì anh sẽ chán nản với cơ thể của tôi? Lúc ba giờ chiều tại bệnh viện
Cô đang vội vã đi vào văn phòng thì bỗng nghe tiếng Đặng Việt Luân gọi: “Bác sĩ Như, chờ một chút.”
Trần Khả Như quay đầu hỏi: “Bác sĩ Luân, có chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ Như, thật sự xin lỗi vì mấy hành vi điên rồ của tôi mấy ngày nay.”
Trần Khả Như giật mình, khóe miệng nở nụ cười: “Bác sĩ Luân, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Trần Khả Như dừng lại một lát và lên tiếng: "Bác sĩ Luân, tôi có thể xin anh một việc không?”
Đặng Việt Luân mờ mịt hỏi: "Có chuyện gì cô cứ nói?"
Trần Khả Như bối rối: "Người đó là chồng tôi, nhưng trong bệnh viện, tôi hy vọng anh có thể giữ bí mật giúp tôi.
Vì một số lý do nên tạm thời tôi không thể công khai chuyện này."
"Tất nhiên là được." "Cảm ơn anh."
Đặng Việt Luân nhìn dáng người mảnh khảnh duyên dáng của cô bước qua hành lang.
Anh ta mỉm cười, một cô gái xinh đẹp dịu dàng như vậy, khiến anh ta không thể không có chút si mê.
Chồng của bác sĩ Như thật may mắn khi có thể cưới cô ấy.
"Bác sĩ Luân, anh đang nói gì vậy? Hình như tôi nghe thấy từ chồng, chồng của ai vậy?" Một bàn tay đáp trên bả vai của Đặng Việt Luân, anh ta nghiêng người nhìn qua, đó là Võ Anh Thư, một bác sĩ phụ khoa, cô gái này lúc nào cũng tản ra mùi hooc môn của phụ nữ.
Đặng Việt Luân luôn tránh né cô ta.
Sau khi không có cách nào tránh né, anh ta lạnh lùng nói: "Không có gì, không liên quan gì đến bác sĩ Thư."
Võ Anh Thư hụt hẫng đưa tay vén mái tóc dài màu đỏ tía, cô ta không chút xấu hổ cười nói: "Anh Luân, anh thích Trần Khả Như đúng không.
Nhưng thật đáng tiếc là theo tình tình chạy, cô ấy đã từ chối...!Tôi có đúng không?"
Sắc mặt Đặng Việt Luân đột nhiên trở nên u ám, hơi xấu hổ buồn bực nói: "Tôi không biết cô đang nói gì, xin vui lòng nói thẳng cho tôi biết, tôi còn có một cuộc phẫu thuật phải làm."
Võ Anh Thư ngăn anh lại và tiến sát gần hơn, trong mắt lộ ra một nụ cười kỳ lạ: "Bác sĩ Luân, tôi nghe nói bác sĩ Như được người ta bao nuôi đấy!"
"Vớ vẩn!" Đặng Việt Luân tức giận đến mức mặt đỏ bừng, "Cô ấy rõ ràng đã…"
"Rõ ràng cái gì?" Một tia sáng lóe lên trong mắt Võ Anh Thư, cô ta không nhanh không chậm nói: "Bác sĩ Luân, tôi lừa anh làm gì chứ, anh có thấy chiếc váy bác sĩ Như vừa mặc không? Đó là mẫu mới nhất của Dior, ít nhất cũng phải gần hai trăm triệu, có thể bằng tiền lương một năm của cô ấy...!Anh nghĩ là người khác tặng hay là chính cô ấy tự mua? Ồ, không có gì lạ, cô ấy chắc chắn không thích sự thay đổi của anh..."
"Bác sĩ Thư, xin đừng nói xấu sau lưng người khác."
Mặc dù ngoài miệng Đặng Việt Luân phản bác lại, nhưng trong lòng anh ta đã sớm nổi gió bão bùng, từng cơn sóng cuộn lên từng đợt, càng ngày càng mạnh.
Thảo nào Trần Khả Như xin anh ta không được nói bất cứ điều gì.
Nếu đó là một mối quan hệ trong sáng và trung thực, hoàn toàn không cần phải sợ hãi.
Nếu người đàn ông đó giàu có...!Mọi thứ thực sự giống như Võ Anh Thư nói, chẳng lẽ Khả Như thực sự được một người đàn ông bao nuôi, cho nên mới không cho mọi người biết?
Một đám mây u ám dày đặc bao phủ trong mắt anh ta, Trần Khả Như, có phải vì người đó giàu có nên cô mới có thể đi theo anh ta không? Chẳng lẽ cô chỉ là một người phụ nữ ham hư vinh như vậy sao? Tình yêu thầm kín từ trước đến nay của tôi là gì chứ? Thật là nực cười!
Võ Anh Thư nhìn thấy được sự thất thần kèm theo một chút oán giận của Đặng Việt Luân, trong mắt cô ta nhanh chóng hiện lên một