Kết quả điều tra rất nhanh đã có rồi, Trần Khả Như đang ở nước Hà Lan, đồng thời cũng giống với dự đoán trước kia của anh, Trần Khả Như có vô số quan hệ dây mơ rễ má với hoàng thất.
Nếu như cô ấy có bất kì sơ sót nào thì cho dù là hai nước khai chiến cũng không quá.
Trên hành trình tới Hà Lan, khi anh biết được tin cô mang thai thì không nhịn được sự vui vẻ trong lòng, tất cả những cảm xúc tiêu cực trong chớp mắt đã giảm bớt không ít.
Chuyện ở Hà Lan thật ra không cũng không cần phải phí bao nhiêu tâm tư thì đã có thể giải quyết xong rồi, chỉ là mẹ của Trần Khả Như – Tô Mi.
Có thể nói là bà ấy rất hận con gái mình, có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng bà ấy lại là một người mẹ tàn nhẫn nhất trên đời này.
May mà có anh luôn làm bạn bên cạnh cô, như thế đã đủ lắm rồi.
Sau này người đàn bà đó đừng hòng mơi tưởng tới chuyện quấy rầy cuộc sống của bọn họ nữa.
Có những lúc anh nghĩ, những khổ cực mà Trần Khả Như phải chịu đựng có phải là do chính anh mang tới không?
Nếu như không có anh thì cuộc sống của cô sẽ trôi qua một cách rất bình yên và ổn định, cô không cần phải sợ thần sợ quỷ như bây giờ.
Sau này anh nghĩ lại, cũng không phải toàn bộ đều như thế.
Rõ ràng là bọn họ đã kết hôn từ lâu rồi, là vì anh không biết nắm chắc mà thôi.
Sau khi rơi xuống nước sảy thai thì cơ thể của cô vẫn luôn yết ớt nhiều bệnh, bây giờ cô lại mang thai đôi, vốn dĩ đây là một chuyện đáng để vui mừng nhưng mà nếu không sớm ngày cắt bỏ khối u xơ trong tử cung thì sợ là sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
So với vợ thì con cái có gì quan trọng chứ? căn bản là anh không để ý chút nào.
Nhưng mà không không thể hiểu được cho anh.
Cô cố chấp làm theo ý mình, vì con mà cô tình nguyện hy sinh cả mạng sống của chính mình.
Anh cũng chẳng có cách nào với cô, người phụ nữ ngu ngốc này!
Nhưng không phải là vì sự bướng bỉnh không chịu khuất phục của cô, sự cố chấp của cô, sự ngoan cố của cô thì sao anh lại yêu cô cơ chứ? thật sự là một cách nói mâu thuẫn đến cùng cực.
Dưới sự kiên trì của Trần Khả Như, hai em bé sinh đôi được sinh ra thuận lợi, cuối cùng anh cũng thấy vợ mình thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nếu như bạn nghĩ rằng mọi chuyện đơn giản như vậy thì bạn thật sự quá ngây thơ!
Có người bắt cóc con gái Minh An của bọn họ, cả ngày vợ anh đều lấy nước mắt rửa mặt, trước mặt người khác thì vẫn miễn cưỡng tươi cười.
Cô đau lòng, trong lòng anh lại càng đau đớn hơn.
Minh An, vì mẹ của con, xin con hãy quay về sớm một chút, được không con?
Cho dù là anh có an ủi thế nào đi nữa, nhưng cuối cùng cùng không có cách nào loại bỏ nỗi nhung nhớ của vợ với con gái, và những lo lắng khôn nguôi nữa.
Mấy tháng sau, lúc đi thành phố Hồ Chí Minh thăm Trương Phước Thành thì Trần Thế Phong xuất hiện, tha thứ cho ông ta một mực giả ngây giả dại, trăm phương ngàn kế thiết kế tất cả, chuyện của Minh An chính là ông ta sai khiến Võ Anh Thư làm, người cũng là bị ông ta giết.
Từ thật lâu trước kia ông ta đã từng nói, tất cả những người đối đầu với Lê Hoàng Việt chỉ có một con đường chết mà thôi.
Anh muốn vì vợ và con mình diệt trừ hết tất cả mọi gai góc trên con đường phía trước, thay họ che mưa chắn gió, để vợ con anh không cần phải lo lắng sợ hãi lần nào nữa.
Cũng sẽ không có người nào, không có người nào có thể bày trò sau lưng, làm hại vợ con anh nữa.
Kết cục hạnh phúc không nhất định phải là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, ác quỷ cũng có thể chung sống hạnh phúc bên cạnh công chúa, anh tình nguyện buông xuống tất cả những tội nghiệt khắp người mình, thay đổi bản thân vì cô.
Có vợ cùng chung hoạn nạn, có một đứa con trai và một đứa con gái đáng yêu, có một gia đình hạnh phúc mĩ mãn, đối với anh mà nói chính là một giấc mơ.
Anh hy vọng giấc mơ này vĩnh viễn sẽ không tới hồi kết.
Đêm khuya giật mình tỉnh giấc, Lê Hoàng Việt ôm vợ hiền bên cạnh mình, nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng của cô, nhịp tim đập bình thường, độ ấm trong lòng vô cùng chân thật.
Anh cảm thấy rất an tâm, kiên định.
Anh nghiêng người ấn một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
“Vợ à, anh yêu em.”
Trong phòng ngủ, giọng nói trầm thấp như có như không của tổng giám đốc Việt nhẹ nhàng vang lên.
Lá gan của Trần Khả Như cuối cùng cũng chẳng to hơn mà ngược lại là tật xấu sợ độ cao càng ngày càng nghiêm trọng, đạp xe lên núi hay ngồi du thuyền gì đó căn bản là cô không làm được, cơ bản cô cứ lưỡng lự ở chỗ xe điện đụng và xe lửa và mấy trò chơi cấp thấp.
Dần dà, hai đứa nhỏ nhà bọn họ cũng có chút bất mãn và oán giận.
Lê Hoàng Việt ôn nhu xoa đầu Minh An và Minh Lâm, sau đó anh kiên nhẫn giải thích cho bọn chúng: “Mẹ từ sau khi sinh hai đứa con xong thì cơ thể không quá khỏe mạnh, không thể vận động kịch liệt có hơi quá mức như thế này được.”
Minh An và Minh Lâm vô cùng ăn ý mà quay đầu liếc nhìn nhau một cái, dùng âm thanh trong sáng non nớt hỏi: “Cha, mẹ ở trên người cha cọ tới cọ lui thì có được tính là vận động kịch liệt không?”
Nghe thế thì cả người Trần Khả Như liền trực tiếp đỏ bừng từ đầu đến chân, máu trong người cũng trở nên cứng ngắc.
Cô thề, chỉ là vấn đề góc độ...!hơn nữa người ra sức cũng không phải là cô...!vấn đề mấu chốt là, rốt cuộc là hai đứa nhỏ này nhìn thấy lúc nào?
Lê Hoàng Việt cũng ngớ người, nhưng thấy vợ mình vô cùng ngượng ngùng như thế thì anh liền đặt tay lên môi, cười đến gập cả lưng, nhẹ nhàng nói: “Ha ha, cục cưng của cha, mẹ con sẽ ngượng ngùng đó, con không thể nói cho người khác biết mẹ đã vận động như thế đâu đó.”
“Cha, chúng con bảo đảm sẽ không nói.”
“Ừm, bảo đảm không nói.”
Minh Lâm và Minh An trước sau thề thốt, còn móc ngoéo cùng Lê Hoàng Việt nữa.
Trần Khả Như còn đang rất ngượng ngùng, sao cô có thể sơ sót như thế được chứ, con nhỏ đang trong giai đoạn vô cùng tò mò đối với những thứ mới lạ xung quanh, chuyện kia đương nhiên là phải làm càng muộn càng tốt, đặc biệt là những người bạn không nên thân của Lê Hoàng Việt như Đỗ Nhất Minh lúc đùa giỡn với trẻ con thì sẽ không kiệng kị gì, đứa nhỏ vẫn còn ngây thơ như vậy rất dễ bị lừa gạt, dù sao thù trước mắt Trần Khả Như cũng không thấy Minh An và Minh Lâm di truyền được sự thông minh và phúc hắc của Lê Hoàng Việt, trong lòng cô nghĩ, tốt xấu gì cô và Lê Hoàng Việt cũng là hai thạc sĩ, có lẽ con họ cũng không quá ngốc đâu.
Tiếp theo sự kiện sợ độ sao chính là thế này.
Hai đứa nhỏ cuối cùng cũng có thể thông cảm cho chuyện tế bào vận động của mẹ mình không phát triển.
Có một chuyện vẫn chôn thật sâu trong lòng Minh An và Minh Lâm làm chúng nó tranh cãi không ngớt.
“Mẹ ơi, mẹ nói xem con và