“Ba...”
Biểu cảm của Đào Cúc Vân như đóng băng lại, trong khi đó Đỗ Nhất Minh ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, trên mặt mang theo một nụ cười khẽ.
Thân hình cao gầy của Đào Quốc Phong đứng ở cửa, tầm mắt rơi xuống trên người Đào Cúc Vân, rõ ràng là có một sự sâu sắc khác hẳn với quá khứ.
Đỗ Nhất Minh điều chỉnh lại tư thế đứng, ngẩng đầu chào hỏi: “Chào bác trai, cháu tên là Đỗ Nhất Minh...”
Chưa kịp nói xong, Đào Quốc Phong đã lạnh lùng nói: “Vân à, con vào đây, ba có chuyện muốn nói với con.
”
Giọng nói ông nghiêm túc hơn bao giờ hết, rõ ràng vẫn là một khuôn mặt ngăm đen, nhưng lần này lại có thêm vài phần khí thế sắc bén.
Đào Cúc Vân lúng túng nhìn chằm chằm Đỗ Nhất Minh, biểu tình khó xử, nhưng dưới ánh mắt của ba cô, cô không dám vượt qua, chậm rãi đi vào trong phòng.
Cậu chủ Đỗ Nhất Minh được một trận xấu hổ, nhiệt khí từ ngực dâng lên mặt, đỏ bừng phát nóng, đây không phải là gặp xui xẻo trong truyền thuyết sao?
Anh hoàn toàn bị bà của Đào Cúc Vân bỏ qua, hơi có chút cảm giác bất an.
Phải làm gì đây?
Có nên nói chuyện không?
Nên nói chuyện hay không đây?
Nếu lại nói thì có thể làm người ta chán không?
Trong hai ba giây, trong lòng Đỗ Nhất Minh như nổi lên mây mù cùng với âm thầm tự đặt mười vạn câu hỏi vì sao, chưa bao giờ trong tình trạng ở trước mặt người lớn mà thấp thỏm bất an như vậy, hóa ra là loại cảm giác này.
Trong lúc anh đang chọn lọc từ ngữ: "Rắc’ một tiếng, cửa chống trộm màu xanh vô tình đóng lại không thương tiếc trước mặt anh, một cơn gió dữ dội thổi qua.
Lòng tự trọng của Đỗ Nhất Minh hoàn toàn bị ba Đào Cúc Vân tiêu diệt phân nửa.
Tuy nhiên, tố chất tâm lý của anh lại rất tốt, nếu như so với lời thương hoa tiếc ngọc của mẹ mình bà Phan Thanh Hương nói với các cô gái khác, điểm này của anh căn bản không tính là cái gì cả.
Nếu đã ăn cơm trước kẻng, vậy thì việc xông vào cửa cũng không phải chuyện gì to tát cả, anh gửi tin nhắn cho Đào Cúc Vân, chờ gần năm phút, rồi cúi đầu rời đi.
Bước chân dường như có vài phần loạng choạng bất định.
Đào Cúc Vân cũng không nghĩ tới hành động của ba cô sao lại trùng hợp như vậy, giống như có người nằm vùng vậy, hoặc là lắp đặt màn hình ngoài hành lang, thời gian đóng cũng là vừa đúng, không sớm cũng không trễ chút nào.
Khi bước vào cửa, mẹ Cao Bích Ngọc vẫn chưa ngủ.
Cao Bích Ngọc đang ngồi trên sô pha, tầm mắt cũng có chút quái dị, sắc mặt tương đối ảm đạm, luôn một biểu cảm bày ra vẻ mặt như vậy...!Từ biểu cảm của hai người cho thấy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ không phải là loại không khí giống như ba đường hội thẩm này, đè nén cả người cô khẩn trương bất an, trong thời gian ngắn cảm giác sắp hít thở không thông.
Đào Cúc Vân cắn cắn cánh môi, không dám lên tiếng, kỳ quái nhất chính là, vừa rồi Đào Quốc Phong cũng đã không hỏi, người đàn ông đưa cô về là ai? Thật không khoa học!
Đào Cúc Vân nhất thời nghĩ đến chính là, cô và Lý Khánh Dương nhất định là ở cửa sổ phía đông đã xảy ra chuyện, cô thở dài.
Đào Quốc Phong và Cao Bích Vân một người ngồi một người đứng, trong tình thế bị vây quanh, sức chiến đấu của y tá Đào rõ ràng là không đủ, cho dù gánh nặng trong nhà toàn bộ đè lên vai Đào Cúc Vân, cũng không có nghĩa là cô có thể tùy ý không nghe lời người lớn, dựa vào sự cưng chiều mà kiêu ngạo.
Đào Quốc Phong thấp giọng hỏi: “Cúc Vân, con có gì muốn nói với ba mẹ không? ”
Đào Cúc Vân nói: “Chuyện là...!vừa nãy đưa con về chính là...” Thật không biết nói như thế nào, hai chữ bạn trai không cách nào nói ra, bởi vì đây là một chuyện lớn.
“Người đưa con về có phải là người lái xe thể thao không?”
"...!Dạ phải.
”
Đào Cúc Vân thành thật trả lời, cô cảm thấy sự tình đến nước này, đều tại cô làm ra, nhất thời mềm lòng liền khiến Đỗ Nhất Minh bại lộ rồi.
Nghe vậy, lông mày Đào Quốc Phong và Cao Bích Vân đồng thời nhíu lại, giọng nói của Cao Bích Vân khẽ run lên nói: “Cúc Vân, mẹ hỏi con, con và Lý Khánh Dương có phải chia tay từ lâu rồi phải không? Mấy ngày nay con đang lừa dối mẹ với ba con à?”
“Con và Lý Khánh Dương là chia tay trong hòa bình, hơn nữa hai chúng con cũng chưa từng thật lòng tìm hiểu nhau.” Đào Cúc Vân dừng lại tìm một chỗ trống, nôn thốc nôn tháo, nghẹn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể để cho cô nôn ra hết, cho dù kết quả tốt hay xấu, không cần phải che giấu nữa.
Dù là như thế, hai người Đào Quốc Phong và Cao Bích Vân vẫn bị chuyện này đả kích, chuyện gì xảy ra vậy? Thì ra cho tới nay, bọn họ tự cho là đứa con gái hiểu chuyện tài giỏi của bọn họ thì ra đang lừa gạt bọn họ, thật sự làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, giống như là một chuyện kinh thiên động địa vậy.
“Đào Cúc Vân, ba mẹ quá thất vọng với con rồi!”
“Cái người mà đưa con về, ngoại trừ là lái xe thể thao, trong nhà anh ta làm gì, con thành thật nói cho ba mẹ biết!”
Ba mẹ so với Đào Cúc Vân tưởng tượng thông minh hơn, bọn họ giờ phút này ráo riết chất vấn, Đào Cúc Vân cảm giác mình đã không còn đường lui, cô trả lời một năm mười: “Anh ấy tên là Đỗ Nhất Minh, con và anh ấy đã quen nhau hai tháng rồi, chúng con đã quen biết nhau mấy năm rồi.”
“Đào Cúc Vân, rốt cuộc con có biết hay không, con đang nói cái gì không! Con có phải đã nhận được tiền của anh ta rồi hay không?” Trên mặt Đào Quốc Phong dường như không đành lòng, đối mặt với Đào Cúc Vân vẻ mặt đau lòng.
“Ba mẹ, Đỗ Nhất Minh là một người rất tốt, con cũng đã trải qua một thời gian dài thử thách đối với anh ấy, mới quyết định quen với anh ấy.”
Đào Cúc Vân kiên định nói, lúc này cô hy vọng có thể được ba mẹ chúc phúc, nếu không tình yêu của cô với Đỗ Nhất Minh sẽ vẫn là lén lút và không nhận được sự ủng hộ, danh bất chính ngôn bất thuận, thân phận ép buộc.
“Cúc Vân ơi...!Con hồ đồ quá...”
Đào Quốc Phong vẻ mặt không đành lòng, bất đắc dĩ...!Cuối cùng chợt hiện lên một tia sóng gió dữ tợn, vẻ mặt lạnh lùng quả quyết nói: " Ba đã sớm cảnh cáo con rồi, phải lúc nào cũng hiểu rõ địa vị vị trí của mình, Đỗ Nhất Minh cùng chúng ta không phải là cùng một tầng cấp cùng một thế giới, loại người này đối với con làm sao có thể có chân tình chứ...!Tranh thủ lúc các con