Sáng sớm vừa tỉnh dậy.
Hơi ấm từ bàn tay đặt bên hông cô đã nguội lạnh.
Cô nghiêng người sờ thử, phần giường bên kia đã lạnh tanh.
Anh đã đi lâu rồi.
Mi tâm Trần Khả Như căng lên, trong mắt xuất hiện sự mất mát mờ nhạt, mang theo chút thất vọng.
Cô bỗng có ảo giác, tất cả những chuyện xảy ra đêm qua, sự lấy lòng cũng như vẻ dịu dàng mập mờ của Lê Hoàng Việt… đều chỉ là một giấc mộng.
Là giả.
Cô đã vô phương cứu chữa, không thể phân biệt được thật giả nữa rồi.
Trần Khả Như vô thức xem giờ rồi rời giường theo phản xạ có điều kiện, rửa mặt bằng một tay.
Rửa được một nửa, cô bỗng phát hiện hôm qua mình vừa được trưởng khoa cho nghỉ dài hạn… nên không cần phải đi làm.
Hơn nữa tay cô còn bị thương, cho dù đến bệnh viện thì cũng chẳng làm được gì.
Sáng ra không có việc gì làm, lòng người lại càng thấy cô đơn.
Có lẽ lời nói ngưng chiến của Lê Hoàng Việt tối hôm qua chỉ là do anh đột nhiên mất hứng, nếu cô tưởng thật thì cô thua rồi.
"Kính coong…"
Chuông cửa dưới tầng vang lên.
Trần Khả Như vừa đáp lại vừa vội vàng đi xuống tầng.
"Cô Như, đây là bữa sáng của cô, vui lòng ký nhận."
Trần Khả Như mở cửa, là người giao hàng của KFC.Cô mơ hồ ký tên, vô cùng khó hiểu trước bịch cháo nóng hôi hổi và ly sữa đậu nành.
"Thật ngại quá, xin hỏi ai đã đặt hàng cho tôi vậy?"
Trần Khả Như kịp thời gọi cậu trai giao đồ lại.
Cô đảo đôi mắt trong veo, nói thêm: "Hoặc là… cậu có thể cho tôi biết số điện thoại đã đặt hàng được không?"
Cậu trai giao hàng ấn vành mũ, thầm nghĩ yêu cầu này cũng không quá đáng, bèn mở điện thoại lên tìm.
Trần Khả Như nhẩm đọc dãy số với vẻ khó tin, rồi đứng đờ ra đấy một lúc lâu, mãi vẫn không có phản ứng.
Đây không phải số của Lê Hoàng Việt.
Đó là số của Lê Chí Cường, trợ lý của anh.
Trần Khả Như từng gặp anh ta một lần khi xử lý thủ tục kết hôn.Cô hiếm khi nhận được số lạ, nên ngay cả số của trợ lý của Lê Hoàng Việt cũng có thể có chút ấn tượng.
Thì ra là anh ta.
Tại sao Lê Hoàng Việt lại làm vậy? Trần Khả Như cảm thấy mình thật thấp hèn, người ta chỉ đối tốt với cô một chút thôi, sao phải xoắn xuýt như thế? Bây giờ cùng lắm là anh không chán ghét cô như trước, xem cô như những người phụ nữ khác, khi vui thì sẽ dặn trợ lý đặt bữa sáng cho cô nhỉ?
Trần Khả Như điều chỉnh tâm trạng của mình, thoát khỏi tình trạng không tỉnh táo tối qua.
Cô gọi cho Trần Thế Phong một cuộc điện thoại, ông ta nói hôm nay phải đi gặp khách hàng cả ngày, bảo cô về nhà vào buổi tối.
Nhà?
Đó là nhà của Trần Thế Phong, Trần Khả Hân và mẹ kế Phan Lệ Thu, chứ chẳng liên quan gì đến cô.
Từ năm cấp hai, Trần Khả Như đã ở kí túc xácủa trường cho đến khi tốt nghiệp đại học, sau đó tự học nghiên cứu sinh.
Tính cách lạnh nhạt của cô bắt nguồn từ chính gia đình bạc bẽo đó.
Tất cả họ hàng đều chán ghét cô, chỉ trích mẹ ruột của cô.
Trần Khả Như suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định bước vào ngôi nhà đó.
Có lẽ đây là bước ngoặt của cuộc đời cô.
Năm giờ, Trần Khả Như đón xe đến biệt thự nhà họ Trần.
Thật không may, Trần Thế Phong vẫn đang trên đường, chưa về đến nhà.
"Ồ, chẳng phải đây là cô chủ Lê sao? Cơn gió nào đưa cô tới đây thế?"
Phan Lệ Thu có dáng vẻ và gương mặt dịu dàng như Trần Khả Hân, lại giữ gìn chăm sóc da rất tốt nên chẳng hề giống người ngoài bốn mươi tuổi, chỉ là đuôi mày vẫn toát lên vài phần cay nghiệt.
Trong lời bà ta có ý khác.
Ông trời đã định trước rằng mẹ kế và con chồng là kẻ thù trời sinh.
Thế nên, với tính cách của mình, đương nhiên Trần Khả Như sẽ không chịu thua.
Cô cười tươi như hoa: "Dì à, dì cứ đùa, mặc dù tôi đã lấy chồng nhưng vẫn là con gái của bố.
Đúng rồi, cây lựu trong vườn vẫn còn chứ, đó là do mẹ tôi đích thân trồng đấy."
Cô giả vờ nhìn về hướng cửa chính, trong mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Dì? Mẹ? Cô phân biệt rõ ràng đấy nhỉ.
Gân xanh ẩn hiện trên trán Phan Lệ Thu, ánh mắt bà ta càng ác liệt hơn.
Bà ta muốn nhổ tận gốc cây lựu kia, sau đó chặt thành củi.
Phan Lệ Thu sớm đã biết đứa con chồng này không phải dạng vừa gì, mỗi khi đối đáp với cô, bà ta đều gặp khó khăn.
"Trần Khả Như, đừng tưởng tôi gọi cô là cô chủ Lê thì cô sẽ thật sự là vợ Lê Hoàng Việt.
Thông thường vợ cả đều không có kết cục tốt, hơn nữa cô còn là một kẻ đáng ghét! Chỉ mong cô đừng giẫm vào vết xe đổ của người phụ nữ xấu xí kia, thông đồng làm bậy vì không chịu nổi trống vắng."
Phan Lệ Thu chỉ chó mắng mèo, ngoài cười nhưng trong không cười.
Trần Khả Như chế giễu lại: "Dì à, không phiền dì quan tâm chuyện của tôi.
Dì chỉ cần dạy con gái thật tốt, chẳng những nó bò lên giường của anh rể mà còn ngu ngốc đi trêu chọc người phụ nữ của Lê Hoàng Việt.
Nếu việc này được truyền ra ngoài, bố còn mặt mũi nào khi bàn chuyện làm ăn nữa? Hai chị em hầu chung một chồng à?"
"Cô… đồ đê tiện, cô lặp lại lần nữa xem nào?"
"Nếu tôi là đồ đê tiện thì hai người là cái gì, chẳng phải còn thấp kém hơn cả tôi sao?Dì dùng người đàn ông mà mẹ tôi đã từng sử dụng, còn con gái dì thì bám lấy người đàn ông đã qua tay tôi."
Có trời mới biết Trần Khả Như cảm thấy thế nào khi nói những lời này.Hai người đàn ông đều có quan hệ mật thiết với cô, cô bắt buộc phải thừa nhận rằng mình đã thất bại, chỉ có thể dùng tư thế kiêu ngạo chống lại sự thảm hại của mình.
Tất cả đều được cô che giấu rất kỹ.
Tức chết mất! Phan Lệ Thu cắn chặt răng, vung tay tát Trần Khả Như.
Trần Khả Như đỡ bằng tay phải không bị thương rồi đẩy mạnh.
Phan Lệ Thu không chiếm được ưu thế, trái lại còn tức đến run người, khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ cũng sắp rạn nứt.
"Hôm nay tôi phải dạy lại đứa đê tiện không có mẹ như cô!"
Phan Lệ Thu hùng hổ nhào tới, không quan tâm đến việc giữ hình tượng, định xé nát mặt Trần Khả Như.
Bà ta vừa nhìn gương mặt kia đã cảm thấy chán ghét, con ả này