Sở dĩ Lê Hoàng Việt khiến người ta kiêng kỵ như thế, không chỉ là vì thực lực vững chắc củng cố của anh ở thành phố Đà Nẵng.
Mà còn bởi vì thủ đoạn cứng rắn cương quyết, không nương tay thậm chí có thể nói là không từ thủ đoạn, có thù tất báo của anh trên thương trường.
Có không ít người đã phải chịu thua thảm bại ở trong tay anh.
Nói cách khác, Lê Hoàng Việt muốn giết người một cách im hơi lặng tiếng thì đơn giản giống như giết một con kiến vậy.
Đừng thấy có đôi khi anh cười tủm tỉm dễ nói chuyện, nhưng tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ gì.
“Đáng đánh sao?” Lê Hoàng Việt nhướng mày lộ ra một ánh mắt ác ý, nói: “Được thôi, nếu anh đã tự biết điều như vậy thì đánh đi.”
Dương Thành Trung vừa nghe xong khẽ cắn môi, sau đó vô cùng có khí phách tự tát lên trên mặt mình một cái.
“Tổng giám đốc Việt vô cùng có tài hoa, là tôi không tốt, tôi bất… lực, anh coi tôi giống như cái rắm mà buông tha cho tôi đi, được không?”Anh ta vừa đánh vừa cầu xin.
Bộ dạng uất ức này Dương Thành Trung khiến người trong nhà họ Trần không khỏi liếc xéo khinh thường.
Sắc mặt của Trần Thế Phong đã hơi biến thành màu đen, hung hăng trừng mắt nhìn Phan Lệ Thu một cái.
Đều là tại cháu trai tốt của bà ta, nói bậy nói bạ cũng thôi đi, một chút lòng tự trọng cũng không có, đúng là một kẻ chết nhát, một kẻ bất lực mà.
Phan Lệ Thu cũng mất hết mặt mũi, bà ta vừa mới đi dậm phấn lại thôi, vậy mà lúc này sắc mặt lại trở nên hoảng hốt, mặt lúc đỏ lúc trắng, đứng cứng họng cả buổi không dám hé răng.
Sau khi tỉnh táo lại, Trần Khả Như chậm rãi rời khỏi lòng ngực của Lê Hoàng Việt, đứng thẳng người dậy, cánh tay của đối phương cũng hơi nới lỏng ra, không cố tình ngăn cô lại.
Cho dù cô luyến tiếc, cho dù cô cảm thấy không chân thật thì cô vẫn quyết tâm lui ra.
Cô tự nói với chính mình rằng đây chỉ là ảo giác, đều là ảo giác, bao gồm cả hai tiếng ‘vợ yêu’ kia của Lê Hoàng Việt, cả người cô giống như bị điện cao thế giật đến hồn bay phách lạc vậy.
Loại cảm giác này thật không tốt, có lẽ trông như đang làm ra vẻ, nhưng cô càng không thích loại quan hệ mập mờ này.
“Tổng giám đốc Việt, tôi có thể đi được chưa?”
Lúc này gương mặt của Dương Thành Trung vừa đỏ vừa tím vừa sưng, ngay cả nói chuyện cũng không được nhanh nhẹn.
“Cút đi.”
Lê Hoàng Việt lạnh lùng quát.
Dương Thành Trung giống như được tha tội chết, té ngã lộn nhào bỏ chạy, trông vô cùng buồn cười.
“Tổng giám đốc Việt à, xưa nay cháu trai của vợ tôi điên điên khùng khùng, cậu đừng để trong lòng.”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Việt, từ nhỏ đầu óc của nó đã có vấn đề rồi!”
Trần Khả Như thật sự không chịu nổi độ mặt dày của Trần Thế Phong và Phan Lệ Thu, ai cũng coi Lê Hoàng Việt như thần linh mà tôn sùng, nịnh nọt lấy lòng.
Mà Trần Khả Hân thì càng không cần phải nói, cô ta bày ra bộ dạng say mê kết hợp với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trong miệng cứ lẩm bẩm hai chữ ‘Anh rể’, cứ như sợ người khác không biết tâm tư của cô ta vậy.
“Sao tôi lại so đo với một tên điên được chứ, vừa rồi chẳng qua tôi thay mặt người lớn như hai người dạy dỗ anh ta một chút mà thôi.
Tránh đi ra ngoài đắc tội người khác tạo thêm phiền phức cho nhà họ Trần… Tôi cũng rất vui lòng làm điều đó.” Ánh mắt của Lê Hoàng Việt vẫn không rời khỏi người Trần Khả Như, trong mắt mang theo vài phần suy tư, vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Cách nói chuyện của anh nghe như tùy tiện nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lại rất có sức uy hiếp.
Chỉ hai ba câu thôi đã khiến người của nhà họ Trần phải sợ hãi.
“Tổng giám đốc Việt khách sáo rồi, chúng tôi gả Khả Như cho cậu, đương nhiên là người một nhà…”
“Nếu là người một nhà vậy thì không cần một tiếng tổng giám đốc Việt hai tiếng tổng giám đốc Việt, gọi tôi là Hoàng Việt là được.” Lê Hoàng Việt khách sáo nói.
Chủ khách hai bên đều vui vẻ, bầu không khí hài hòa đến khó tả.
Trần Khả Như nhăn mặt, hoàn toàn không muốn hùa theo.
Coi như cô đã rõ ràng cách làm người của Trần Thế Phong, ông ta là một thương nhân chỉ biết tới lợi ích, đối đãi với bất cứ ai cũng dùng hai mặt.
Bây giờ trong lòng cô cực kỳ bình tĩnh, hạng người như vậy có đáng tin không?
Cho nên chuyện có liên quan tới mẹ, mặc dù Trần Thế Phong không nói dối thì nhất định cũng có điều giấu giếm.
“Tôi có việc, xin đi trước.”
Trần Khả Như đang chuẩn bị rời đi thì bị Trần Thế Phong gọi lại: "Thật vất vả mới trở về một chuyến, chẳng lẽ ngay cả thời gian ăn bữa cơm chiều cũng không có sao?”
Con gái không ở đây, vở kịch cha vợ con rể làm sao tiếp tục diễn được nữa? Suy nghĩ của Trần Thế Phong lặng lẽ xoay chuyển cực nhanh.
“Tôi đưa cô đi.” Lê Hoàng Việt lười biếng đút một bàn tay vào trong túi quần tây, bước đi đến bên cạnh Trần Khả Như, nhìn rất có cảm giác giống như vợ hát chồng bè vậy.
“Anh rể…” Trần Khả Hân không rõ tại sao chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà quan hệ của Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như lại tiến bộ vượt bậc như vậy, không phải Đàm Thu Trang đang là tình nhân mới của Lê Hoàng Việt sao?
Trần Khả Như đáng chết, bên ngoài giả vờ thanh cao giống như tiên nữ, giả mù sa mưa tới dạy dỗ cô ta, nhưng khi xoay người lại thì lập tức dụ dỗ Lê Hoàng Việt.
Đàm Thu Trang có là cái thá gì, thì ra Trần Khả Như mới người thâm tàng bất lộ khó đối phó nhất.
Cơ hội ngàn năm có một như vậy, sao người nhà họ Trần có thể trơ mắt nhìn nó bay đi như vậy được.
“Chị à, em vẫn chưa viết xong luận văn tốt nghiệp, chị có thể dạy em không.
Dù sao chị cũng là sinh viên đứng hàng đầu đại học y khoa mà!”
Kỹ thuật diễn của Trần Khả Hân lập tức lên sóng, cô ta thân mật ôm lấy cánh tay của Trần Khả Như.
Trần Khả Như nổi từng đợt từng đợt da gà, nhưng biết làm sao được, cánh tay trái lại bị thương, cánh tay phải lại bị đối phương ôm chặt lấy, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể mặc cho đối phương kéo vào phòng khách.
Lê Hoàng Việt híp mắt lại giống như đang suy nghĩ điều gì đó.Trước đây anh cũng biết sơ qua tình hình của gia đình nhà họ Trần, bây giờ xem ra Trần Khả Như thật sự không được người của nhà họ Trần yêu thích cho lắm.
Nhưng so với sắc mặt của người nhà họ Trần, Trần Khả Như nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Trần Khả Hân lôi kéo Trần Khả Như lên cầu thang, sau khi xác định người dưới lầu không nghe được động tĩnh ở trên đây thì mới ghét bỏ quăng tay của cô ra, hùng hổ doạ người nói: “Trần Khả Như, lần đầu tiên tôi mới phát hiện cô trước mặt một bộ dạng, sau lưng lại là một bộ dạng khác đấy.
Lúc trước khi ở bệnh viện, rõ ràng cô nói không có hứng thú với Lê Hoàng Việt, bây giờ lại là sao hả?”
Trần Khả Như cong cánh môi lên, cô đột nhiên phát hiện bản thân hoàn toàn không có gì để giải thích.
Tuy cô sẽ không cố gắng lấy lòng Lê Hoàng Việt, nhưng có thể khiến Trần Khả