"Chừng mười phút đồng hồ sau thuốc tê hết tác dụng thì bệnh nhân có thể xuống giường.
Trong vòng ba ngày tốt nhất không nên có chuyện phòng the, bằng không bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm." Ánh mắt cô nhẹ nhàng di chuyển, thuận lợi tách ra khỏi tầm mắt của đối phương, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cô mệt rồi.
Lớp ngụy trang lạnh lùng, có đôi khi cũng không phải hoàn toàn kín kẽ.
Anh lặng yên không một tiếng động ngăn cản trước mặt cô, chặn đường đi của cô.
Anh tựa như báo săn ẩn núp trong đêm đen, hoàn mỹ lại đầy nguy hiểm.
"Đợi đã." Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần hài hước vang lên: "Tôi phải lập tức thân mật cùng Khả Hân.
Thân làm phó trưởng khoa như cô, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được à? Vậy cô có thể nhân lúc còn sớm mà cút xéo khỏi bệnh viện được rồi đấy."
Rõ ràng Lê Hoàng Việt đang ép buộc! Anh đang ép buộc cô! Cô nhìn thấy rõ sự khinh miệt và chán ghét trong mắt anh.
Cô nên giải thích như thế nào đây? Từ lúc mới bắt đầu, cô đã bị ép buộc rồi, từ lâu cô đã không có sự lựa chọn nào khác.
Cố đè nỗi chua xót trong cổ họng xuống, đón nhận trực diện ánh mắt của anh, cô nghiêm mặt nói: "Nếu như tổng giám đốc Việt có hứng thú này thì xin cứ tự nhiên.
Một khi phát sinh bất cứ tình trạng nào thì tôi sẽ làm tốt chức trách của một bác sĩ, bất cứ lúc nào cũng có thể cầm máu cho Trần Khả Hân."
Rõ ràng là lời nói không có chút tức giận giận, nhạt nhẽo không gì sánh được nhưng Lê Hoàng Việt nghe xong, lại đọc hiểu ra sự chế giễu của cô.
Trong lồng ngực của anh bỗng nhiên có một ngọn lửa giận vô hình bùng lên.
Trước đây anh hoàn toàn không phát hiện ra, Trần Khả Như lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Khuôn mặt lạnh như băng này, vì sao lại khiến cho anh muốn xé ra xem có trước sau như một như một hay không? Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!Hai bên giằng co, không khí trong phòng dường như ngưng đọng, thậm chí Trần Khả Như có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kim giây di chuyển trên chiếc đồng hồ đeo tay trên tay cô.
Một lúc lâu sau, cô nói: "Xin nhường đường, lát nữa tôi còn có một ca phẫu thuật."
"Trần Khả Như, cơ thể em gái cô không tốt, hơn nữa chúng tôi ở trên xe không tận lực làm tình được.
Chi bằng cô đến thay đi, thế nào nhỉ?" Ánh mắt anh đột nhiên chuyển động, khóe môi cong lên một cách ác ý.
Anh và Trần Khả Hân chẳng phải tận lực làm tình mà là hoàn toàn không đụng chạm.
Một giây kế tiếp, không đợi Trần Khả Như hiểu rõ ý của anh, sau một hồi đầu váng đầu hoa mắt trời đất quay cuồng thì cô đã bị Lê Hoàng Việt đặt ở trên bàn làm việc không bằng phẳng, bút bi và hồ sơ bệnh án nhô ra chọc vào lưng của cô, đau rát.
"Lê Hoàng Việt, anh buông tôi ra!" Cô tức giận nhìn anh chằm chằm: "Sự nhẫn nại của con người cũng có giới hạn đấy."
Hơi thở mãnh liệt nam tính rõ ràng phà vào trong mũi, gương mặt tuấn tú mà cô mong ngày nhớ đêm kề sát mặt.
Mỗi một lần hít vào, mỗi một lần thở ra, đều đủ để khiến cho cô chìm đắm bất cứ lúc nào.
"Trần Khả Như, nơi đây chỉ có hai người chúng ta, cô hà cớ gì phải giả vờ chứ? Khi đó, là ai không đợi nổi