"Nhưng tổng giám đốc Lê rõ ràng đã về rồi mà...."
Lê Chí Cường vừa buột miệng thốt ra, đột nhiên ý thức được gì đó, không cần phải nói thêm gì nữa, sắc mặt anh trở nên căng cứng, lo lắng.
Vũ Tuyết Trang nghe thế thì như rơi vào sương mù, ngoại trừ Trần Khả Như vô cùng kỳ lạ, Lê Mỹ Hoa cũng rất kỳ quái, bây giờ thì đến lượt Lê Chí Cường.
Sao ai nấy đều trở nên không bình thường thế?
Sau khi Trần Khả Như thay một thân quần áo sạch sẽ đi ra từ phòng thử đồ thì gặp phải Lê Hoàng Việt và Lê Mỹ Hoa.
Vũ Tuyết Trang lè lưỡi: Đúng là ban ngày không thể nói tiếng người, ban đêm không được nói tiếng quỷ! Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện.
Trên mặt Lê Mỹ Hoa vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, bị Lê Hoàng Việt lôi kéo, lúc ánh mắt của cô ta chạm phải khuôn mặt của Trần Khả Như, trong mắt cô ta lộ ra vài tia thù hận và căm ghét đến tận xương tủy.
Không che dấu một chút nào.
Những người xung quanh cô ta đều có thể nhìn ra được điều này, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Trần Khả Như vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, cao cao tại thượng, không hề có chút lo sợ.
Nói đúng ra, trong chuyện này, chính cô mới là người bị hại.
Lê Mỹ Hoa, cô ta có một người anh trai luôn chiều chuộng bao che cho cô ta, còn cô thì sao, cái gì cũng không có.
Nếu có, thì chỉ có một thân nực cười và chật vật.
Nghĩ vậy, khóe miệng Trần Khả Như hiện lên một nụ cười mỉa mai tự giễu.
"Đừng làm loạn nữa, về nhà trước."
Lê Hoàng Việt giữ vai Lê Mỹ Hoa, trầm giọng nói.
Không khó để nghe ra được, trong lời nói đó của anh ẩn chứa quan tâm nhiều hơn là trách cứ.
Nhưng giọng điệu lại khiến người khác không thể không đồng ý, mang theo sự rõ ràng dứt khoát chỉ riêng anh mới có.
Lê Mỹ Hoa tức giận hay khó chịu cũng được, trứng không thể chọi được đá, tóm lại là cô không dám làm trái lời anh trai mình.
Lê Hoàng Việt liếc nhìn Trần Khả Như, trong ánh mắt của anh có chút đăm chiêu.
Đúng lúc đó Trần Khả Như cũng nâng mắt lên nhìn, hai người bọn họ cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.
Không có chuyện tâm linh tương thông, cũng không có tia lửa bắn ra.
Rõ ràng đã khiến cô có thể cởi bỏ lớp vỏ ốc bên ngoài của mình, dường như lại rụt đầu trở về, sai một ly, đi một dặm.
Vẻ lạnh nhạt và bình tĩnh trong mắt cô khiến trong lòng Lê Hoàng Việt đột nhiên dâng lên ngàn vạn con sóng cùng ngàn vạn điều muốn nói.
Tựa như cái lúc mà cô quay người đi đầy cô đơn và tuyệt vọng.
Anh có chút hối hận.
Lúc ấy, đáng lẽ ra anh nên nói với cô cái gì đó, hoặc là giải thích một chút.
Có điều, anh là Lê Hoàng Việt, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Á Châu, dựa vào cái gì mà người có địa vị cao là anh lại phải hạ mình nhân nhượng trước người có địa vị thấp như cô?
Rõ ràng cô mới là người đứng phía dưới ngẩng mặt lên nhìn anh, cho dù lớp vỏ ngụy trang của cô gần như không chê vào đâu được, nhưng anh vốn nên là cả bầu trời của cô, là mặt trời của cô, là trung tâm mà cô hướng đến mới đúng! "Chị Khả Như, chị với tổng giám đốc Lê có chuyện gì thế?" Vũ Tuyết Trang cuối cùng cũng phát hiện ra không khí có gì đó không đúng.
Lúc trưa hai người chia tay còn như keo như sơn, quấn quýt không rời, ánh mắt nhìn đối phương rõ ràng là của người đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, thế mà chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi trôi qua thôi nhưng sao cô lại thấy không khí giữa hai người có chút quỷ dị nhỉ?
Điểm quan trọng nhất là, cô nhón chân nhìn ra phía sau, bạn trai của Lê Mỹ Hoa, anh đẹp trai có hai bằng thạc sĩ đâu rồi?
"Không có gì, xảy ra chút chuyện với Lê Mỹ Hoa thôi."
Trần Khả Như thuận miệng đáp, có vẻ như trả lời cho qua chuyện.
Vũ Tuyết Trang nghĩ thầm, chỗ này đông người, chắc là chị Khả Như ngượng ngùng mới không nói ra, vì vậy nên cô cũng nhanh chóng ngậm miệng.
Cô nghĩ thầm trong lòng, tám phần là bởi vì quan hệ với em gái của chồng cho nên hai vợ chồng mới cãi nhau, dù sao chỉ cần không phải có con giáp thứ mười ba xen vào, em gái của chồng thì tính là cái bee* gì chứ!
Tài xế lái xe đến, Trần Khả Như nhìn Lê Hoàng Việt cận thận đỡ Lê Mỹ Hoa ngồi vào, sau đó anh mới lên xe.
Sau khi anh ngồi vào thì cửa xe lập tức đóng lại.
"Ơ, gì thế, tình huống gì thế này?"
Vũ Tuyết Trang chống eo, nhíu mày, nếp nhăn trên mặt cô có khi còn kẹp chết được cả mấy con ruồi.
Cho dù là Lê Mỹ Hoa xảy ra chuyện, nhưng bỏ rơi vợ của mình lại như thế này là có ý gì, ít nhất cũng phải nói với vợ vài câu chứ.
"Chúng ta đi thôi."
Trần Khả Như thu hồi ánh mắt, một cơn gió tình cờ thổi qua, mang lại hương vị chua chát thoáng qua.
Đối lập với cánh cửa bằng đồng màu đỏ to lớn, dáng vẻ Trần Khả Như bước đi vô cùng lẻ loi, nhưng lại cứng cỏi như trúc.
"Ừm." Vũ Tuyết Trang không nghĩ ngợi gì đuổi theo, lại có chút mất sức.
Ai bảo cô chân ngắn, lại chỉ cao có một mét sáu chứ, căn bản không thể nào đánh đồng với Bác sĩ Trần chân dài, cao tận một mét sáu tám được.
Sau khi Lê Chí Cường nhận được một tin nhắn, vẻ mặt của anh lập tức biến đổi.
Anh vội vàng đuổi theo hai người họ, gấp gáp hét lên: "Cô Trần, cô đợi một chút, tôi đưa cô về."
Bà xã của tổng giám đốc đi cũng quá nhanh rồi, vốn dĩ anh còn đang muốn nịnh bợ một chút, đúng lúc tổng giám đốc Lê ban thánh chỉ từ bên kia.
Trần Khả Như dừng bước, Vũ Tuyết Trang đi phía sau vừa hay đuổi kịp để đi ngang với cô.
Trần Khả Như ổn định giọng nói của mình: "Không cần đâu, tôi muốn đi tản bộ với Vũ Tuyết Trang, chút nữa tôi sẽ tự mình gọi xe."
"Chuyện này..." Lê Chí Cường ngập ngừng.
Quan trọng là tổng giám đốc Lê phá lệ nhắn tin cho anh, cho nên nếu anh không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ tổng giám đốc giao cho thì không dễ ăn nói.
"Cậu không cần cảm thấy khó xử.
Nếu có vấn đề gì tôi sẽ giải thích với Lê Hoàng Việt."
Trần Khả Như nói xong thì kéo tay Vũ Tuyết Trang, thẳng thừng rời đi dưới ánh mắt của mọi người.
Tống Quốc Minh cuối cùng cũng xuất hiện với dáng vẻ vô cùng chật vật.
Đa số nhân viên của Aurora City Entertainment đều đang lén lút đồn đoán rằng em gái của tổng giám đốc Lê bị ức hiếp, sau đó bị tổng giám đốc Lê giáo huấn một trận.
Vậy thì em rể của tổng giám đốc tập đoàn Á Châu, sợ là khó làm rồi!
Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang vừa mới ra khỏi cửa lớn thì Vũ Tuyết Trang nhìn thấy Trần Khả Như làm một động tác vung tay ném cái gì đó đi.
Ngay sau đó, vật bị Trần Khả Như ném báy vút đi, rơi chính xác xuống cái ao nhỏ bên ngoài thảm cỏ đối diện.
Tư thế này, cô cho tròn điểm.
"Chị Khả Như, chị là thành viên đội ném tạ ở đại học phải không!" Vũ Tuyết Trang nói đùa một chút, nhưng lập tức quay về chuyện chính, nghiêm túc hỏi: "Chị ném cái gì đi thế?"
"Một cái bút không có tác dụng."
Trần Khả Như hít một hơi thật sâu, khóe mắt cô hơi cong lên, trong mắt cô có một mảnh chua xót và cô đơn lướt qua trong giây lát.
"Sao cái bút lại không có tác dụng được? Đúng rồi, đúng thật là vô dụng, bởi vì viết không ra mực cho nên mới phải ném đi, sao em lại ngu xuẩn như vậy chứ! Ha ha ha!"
Vũ Tuyết Trang đấu tranh tinh thần với cái vấn đề này một chút, cuối cùng vẫn cảm thấy Bác sĩ Trần không giống như kiểu người phụ nữ sẽ cư xử nông cạn như thế này.
Một cái bút bình thường, không vất vào thùng rác