Không tiếng đáp lại.
Tổng giám đốc Lê hơi lộ ra lúng túng.
"TrầnKhả Như?" Chẳng lẽ thật sự là say xe?
Không đợi Lê Hoàng Việt thể hiện ra biểu cảm mềm lòng hay hối hận.
Đột nhiên, người ngồi trên ghế lái phụ mở to mắt, lấy tốc độ nhanh như bay mở cửa xe, vọt xuống dưới.
"SHIT!"
Gương mặt anh tuấn của Lê Hoàng Việt bỗng dưng nhăn lại, cho rằng mình bị lừa rồi, lập tức động tác mạnh mẽ giống như báo săn, bước chân giẫm trên nhựa đường của đường cái, lệ khí hiện ra toàn bộ.
Mà khi anh thở hổn hển lại gần Trần Khả Như, phát hiện cô ngồi xổm ven đường, nôn ọe từng đợt, không đúng, đây cũng không phải nôn ọe, mà là nôn rất nhiều nước chua.
Dù sao với thân phận địa vị đó, hiển nhiên là thích sạch sẽ không giống bình thường.
Nhưng quan trọng nhất là, anh thế nhưng lại không cảm thấy buồn nôn, chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Khuôn mặt của cô vốn dĩ đã rất nhỏ, bây giờ nhìn lại, gần như chỉ cần một cái bàn tay có thể che phủ hết.
Bộ dạng Trần Khả Như thống khổ khó chịu, bộ dạng đôi mi thanh tú nhíu chặt, bộ dạng khuôn mặt trắng bệch...!Cuối cùng đã khiến cho cơn giận của anh biến mất không còn sót lại gì trong nháy mắt.
Cô ngồi chồm hổm và hai cái đùi đung đưa, nửa người trên không tỉnh táo muốn ngã.
"Trần Khả Như?"
Anh cúi người, cúi đầu, cúi sát vào.
Cả người Trần Khả Như thuận thế nhẹ nhàng ngã vào trước người anh, mặt mũi suy yếu nhắm chặt lại, cực kỳ giống một em bé có làn da gốm sứ không sức sống, sắc sảo bướng bỉnh biến mất, trở nên vô cùng nhu hòa.
Mái tóc của cô thuận theo gió biển, bay bay trêu chọc Lê Hoàng Việt.
Rõ là...!Đã ngủ rồi.
Lê Hoàng Việt ôm ngang cô lên, hình như người phụ này hơi gầy rồi, cảm giác nâng lên khác rất nhiều, dáng người uyển chuyển của cô thản nhiên nằm ngửa ở phía trên hai cánh tay của anh.
Đáy mắt của anh chuyển động một cái, vẻ mặt phức tạp.
Đây là đồ phụ nữ ngu xuẩn, vì sao cứ mãi đối đầu với anh chứ?
Mà anh thì sao, tại sao cứ luôn phát giận cô chứ, nếu như đổi lại là những người phụ nữ khác, e rằng anh đã sớm ném được bao xa thì ném bao xa rồi.
Mỗi lần lúc ôm cô, Lê Hoàng Việt có một loại cảm giác ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra được đó là cẩn thận từng li từng tí.
Trần Khả Như mệt mỏi đã ngủ rồi.
Tham gia các hoạt động ngoài trời của ba mẹ và con cái, hao phí một lượng lớn thể lực, tiếp đó còn tranh luận cùng Lê Hoàng Việt một trận, cuối cùng, trải qua say xe, cả người mê man, cuối cùng cũng không thể nào chống đỡ tiếp được.
Thậm chí ngay cả chính cô cũng không ngờ.
Lúc Trần Khả Như tỉnh lại, hai tay và bắp chân càng đau nhức, khẽ động liền đau, cô ngửa đầu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện nơi này là...!
Một căn phòng cao cấp, không, là khách sạn sao?
So với với khách sạn ba sao trước kia, quả thật chính là hai cấp bậc, nơi này là xã hội thượng lưu đấy, thế giới của nhà giàu đấy.
Sắc thái hoa hồng vàng, phụ trợ gian phòng xa xỉ nhưng lại không mất sự lãng mạn, phong cách lắp đặt thiết bị chỉnh thể nghiêng về phần ấm.
Ngọn đèn màu hồng mờ nhạt, khiến cho mọi thứ xung quanh dường như đều bao trùm một lớp sương dày nhàn nhạt.
Có một đường ánh sáng màu lam như ẩn như hiện.
Cô chống thân thể, nhìn trộm một người đàn ông đang kết nối bên ngoài cùng của một chiếc ghế salon để ngồi trên ghế salon, rất rõ ràng, ngoại trừ Lê Hoàng Việt, không còn người thứ hai.
Lúc này thân hình của anh căng cứng rất thẳng, tổng thể nghiêng về phía trước thành một góc bảy mươi độ tiêu chuẩn, trên bàn trà trước mặt là ánh sáng biến đổi của máy tính.
Từ trong máy vi tính truyền ra tiếng nói chuyện, hình như bọn họ đang gọi video.
"Tổng giám đốc Lê, kế hoạch bố trí hiện trường cùng với bố trí danh sách muốn mời đã xong hết, ngài cần xem qua một lần không?"
"Chuyện này ông xử lý."
"Tổng giám đốc Lê, đây là bảng báo cáo tài vụ và chi tiêu tháng trước..."
"Để đó, tôi về rồi sẽ nhìn."
"Tổng giám đốc Lê..."
Người bên trong video vừa hỏi, Lê Hoàng Việt dùng tốc độ cực nhanh đáp, nói tóm tắt đơn giản rõ ràng, tuyệt đối không dây dưa dài dòng, giống như tính cách sát phạt quả quyết của anh, tuyệt đối không chịu nhượng bộ nửa phần.
Trần Khả Như ngây ngốc, lại có thể bị dáng vẻ anh chuyên tâm làm việc, nhìn đến ngây người.
Cô rón ra rón rén rời giường, lúc xuống đất, bàn chân còn đau nóng rát, đến khi cô chậm rãi tới gần bên cạnh nửa cửa mở, đột nhiên ý thức được một sự thật, Lê Hoàng Việt thật sự bề bộn nhiều việc, nếu không anh sẽ không mang hội nghị từ xa đến tận thành phố Hải Phòng.
Lòng của cô bình bịch đập rất nhanh, Lê Hoàng Việt vì cô, hoặc nói đúng là không yên tâm cô, nên cố ý bỏ hết tất cả công việc, chạy tới?
Nếu thật là vậy, cô nên làm như thế nào?
Ánh mắt Trần Khả Như lộ ra sự phức tạp, suy nghĩ trong lòng như trăm mối tơ vò...!
Vì sao, thay đổi dễ dàng như thế?
Rõ ràng lúc trong trường học, cô thật sự muốn hận chết người đàn ông này rồi, anh ngang ngược vô lễ, chuyên chế không có chút tự do cá nhân nào, đối xử với cô lúc tốt lúc xấu, loạn tới nổi cáu, hơn nữa, câu từ của anh nói còn ác liệt làm thương tổn một đứa bé.
Đây là chuyện Trần Khả Như không thể nào tha thứ.
Nhưng mà, nhưng mà, mặc dù anh có muôn vàn điều không tốt, cực kỳ không phải.
Nhưng lúc này nhìn đường cong hình dáng gò má của anh, khuôn mặt nghiêm túc, lại khiến cho cô làm như thế nào cũng nhìn không chuyển mắt.
Lê Hoàng Việt, rốt cuộc là anh đang nghĩ như thế nào?
Lê Hoàng Việt, rốt cuộc anh có yêu tôi hay không?
Lê Hoàng Việt, tôi đặt anh ở vị trí nào?
...!
Đang lúc tim đập mạnh và loạn nhịp, đột nhiên anh khép máy tính lại, thân thể hơi nghiêng về phía sau, ánh sáng màu lam trong đôi mắt Trần Khả Như biến mất, đồng tử co rút thật mạnh lại một trận.
Mắt thấy Lê Hoàng Việt làm một vận động gân cốt mở rộng cánh tay, chính là đang có xu thế quay người đi tới, trong mắt Trần Khả Như hiện lên sự nghiêm túc, bàn chân trần của cô nhanh chóng chui vào trong chăn mỏng.
Giả bộ ngủ.
Quả nhiên, một giây sau, tiếng sàn sạt của dép lê ma sát với sàn nhà phát ra, càng ngày càng gần.
Tim Trần Khả Như đập, bịch bịch, bịch bịch, không khống chế được.
Cho dù nhắm mắt lại, hơi thở thuộc về anh, không thể bỏ qua đang tới gần.
Hô hấp, phun ra hạ xuống, kéo tới trước mặt.
Trong phòng, yên tĩnh, tựa như chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của bản thân cùng với âm thanh trái tim đang nhảy lên.
Anh đang làm gì đó?
Vì sao không nói lời nào?
Vấn đề là, tại sao mình phải giả bộ ngủ?
Nhưng mà, hiện tại tỉnh lại, quá đột ngột.
Nói chút gì đó, làm chút gì đó, hình như cũng lúng túng.
Cô vẫn phải tiếp tục bảo trì trạng thái cao ngạo lạnh lùng, hay là tiếp tục bảo trì trạng thái suy yếu?
Trên mặt cơ bắp rất cứng, cô giống như, sắp kiên trì không nổi nữa rồi, làm sao bây giờ?
Ngay tại thời điểm cô căng chặt