"Phan Xuân Mai, đây là mẹ của cậu sao, cô ấy trông thật trẻ trung và xinh đẹp!"
Một bạn học nam hâm mộ nhìn dáng người xinh đẹp duyên dáng của Trần Khả Như, rõ ràng là tất cả mọi người đều mặc áo phông xanh giống như nhau, so với những cô những dì trung tuổi đã phát tướng thì hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp.
Trẻ tuổi, khí chất hơn người, giống như là tiên nữ trong sách vậy.
Ngay sau đó có mấy người bạn học chơi có vẻ tốt hơn chạy tới, ríu ra ríu rít, cực kỳ giống một đám chim sẻ nhỏ.
Phan Xuân Mai nhìn Trần Khả Như mỉm cười một cái, nói thật nhanh: "Đương nhiên, đó chính là mẹ của tớ."
Trần Khả Như có chút kinh ngạc, nhưng cũng không vạch trần.
Đứa bé Xuân Mai này mới tám chín tuổi, đây cũng là độ tuổi đang thiếu thốn cảm giác an toàn, nhất là khi vừa mới chuyển đến một môi trường học tập mới, cộng thêm việc từ nhỏ cô bé đã không có mẹ.
Gia đình mồ côi mẹ không trọn vẹn đã khiến cho cô bé cảm thấy tự ti, cho nên mới thích và hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quang sùng bái với ánh mắt hâm mộ, thỏa mãn cảm giác hư vinh.
Tự nhiên là Trần Khả Như không thể phá hỏng nó được, nếu không sẽ tạo ra kết quả hoàn toàn ngược lại, gây tổn thương đến lòng tự ái của cô bé.
Sau khi khoác lác một hồi, Xuân Mai rất hài lòng đi tới, cúi đầu, vặn vặn ngón tay, sợ hãi nói: "Chị Khả Như, thật xin lỗi...!Em không nên lừa dối các bạn."
Cô gái nhỏ trước mắt cũng chỉ cao đến eo cô, có bản tính và sự lương thiện của một đứa trẻ, Trần Khả Như vươn tay, khẽ vuốt khuôn mặt nho nhỏ của cô bé, Xuân Mai từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự áy náy.
"Xuân Mai, hôm nay em có thể gọi chị là mẹ, nhưng mà sau khi hoạt động kết thúc thì không được, bởi vì sau này ba ba em sẽ tìm cho em một người phụ nữ tốt hơn cả chị, em chắc chắn sẽ thích cô ấy."
Trần Khả Như dịu dàng khuyên nhủ, ở trước mặt Xuân Mai, cô không đoán trước được là mình sẽ lại có một mặt dịu dàng với bản năng của người mẹ như vậy, tất cả đều được thể hiện ở trên người Xuân Mai.
"Chị Khả Như, em...!Vâng ạ."
Xuân Mai liếm liếm đôi môi khô khốc, trong ánh mắt nho nhỏ muốn nói lại thôi, thật ra thì cô bé muốn nói, em không cần người phụ nữ khác, em chỉ cần chị làm mẹ của em thôi.
Mẹ.
Nhưng mà, ba ba không chỉ một lần nói cho cô bé biết, chị Khả Như không thích ba ba, vì vậy họ không thể ở cùng nhau.
Có hai khối tổ chức hoạt động với người thân, tổng cộng là ba lớp, bởi vì đây là trường tiểu học dành cho quý tộc nên số bé trên một lớp cũng không nhiều lắm.
Vừa bắt đầu tiến hành hai hoạt động làm nóng người, gập bụng và đạp bóng bay, làm nóng người ở chỗ nào chứ, căn bản là bước vào trạng thái cạnh tranh kịch liệt, rõ ràng là thử thách thể lực và sức chịu đựng của phụ huynh mà.
May mắn đều là các bà mẹ đấu với nhau, nếu không thì cái mặt mo này của Trần Khả Như cũng không biết ném đi chỗ nào, miễn cưỡng lăn lộn trong đó chờ thành tích.
Xuân Mai cùng với những người bạn nhỏ của cô bé đang vui tươi hớn hở ngồi trên ghế ở bên ngoài đường chạy vòng tròn, liên tục kêu cố gắng lên, nhất thời khiến lòng người cảm thấy phấn chấn.
"Ba ba, không phải là ba phải đi công tác hay sao, thế nào lại tới trường học?"
Phan Huỳnh Đông yêu thương cười nói: "Tạm thời hủy bỏ, ba ba tới thăm con một chút."
Khuôn mặt của Xuân Mai cười như sắp nở hoa rồi, lúc này cô giáo cũng chạy tới, thúc giục: "Phan Xuân Mai, đến lượt con ra sân rồi!" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Gần trưa, đến cuộc so tài của đội tiếp sức.
"Thật tốt quá, ba ba, con và mẹ phải ra sân, ba mau cổ vũ cho bọn con!" Xuân Mai xoay người lại ra dấu tay thắng lợi với Phan Huỳnh Đông, nụ cười đáng yêu, tinh thần dâng cao toàn thân, không khỏi khiến Phan Huỳnh Đông cũng bị lây nhiễm.
Cô giáo nhiều lần liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Đông, kinh ngạc nói: "Ồ, ba ba con chủ tịch Phan cũng tới sao, Phan Xuân Mai, ba ba và ma ma của con rất xứng đôi đó, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy hai vợ chồng ở cùng một khung hình."
Cô giáo trầm ngâm suy nghĩ, các cô gái trẻ bây giờ có đôi lúc lại thích kiểm soát các ông chú nhỉ.
"Cô giáo, con cũng cho là như vậy."
Xuân Mai vui mừng gật đầu một cái, trong ánh mắt mờ mịt của Phan Huỳnh Đông, hai người dắt tay nhau đi xa.
Đứng yên một lúc lâu, Phan Huỳnh Đông mới thoát ra khỏi dư vị đó, ánh mắt nhìn về phía xa, Trần Khả Như vĩnh viễn đều xuất chúng như hạc đứng trong bầy gà vậy, xinh đẹp tựa như đóa hoa lan trong thung lũng.
Xứng đôi? Vợ chồng đứng cùng trong một khung hình?
Nghe rất tốt đẹp, thực tế lại khiến người ta cảm thấy tổn thương.
Chỉ mới có một tháng ngắn ngủi thì làm sao có thể quên đây?
Tình cảm của anh đối với Trần Khả Như, chưa nói tới yêu, nhưng mà, trong lúc vô tình, rõ ràng đã chiếm lấy phần lớn suy nghĩ của anh, dường như những người phụ nữ khác đều rất khó để lọt vào mắt.
Không chỉ có Xuân Mai như vậy, mà anh ta cũng thế.
Rút lui là bởi vì cô không muốn, đối với anh mà nói thì Lê Hoàng Việt là đối thủ cũng như là người bạn rất tài giỏi, nhưng nếu như có một ngày, lúc mà tình cảm của anh đối với Trần Khả Như đã đến mức không thể thay thế được, vậy thì anh ta sẽ không quan tâm gì nữa mà tranh thủ.
Không tranh giành, chỉ vì đợi thời cơ, cơ hội đến.
Trần Khả Như được sắp xếp cầm gậy cuối cùng, cô tập trung tinh thần, hít sâu vào rồi thở ra, áp lực rất lớn.
"Mẹ của Phan Xuân Mai, không cần khẩn trương." Ngoài ra còn có vị phụ huynh an ủi.
Các bạn nhỏ và phụ huynh của mình bị buộc một chân lại với nhau, phối hợp chạy chậm, bởi vì khác biệt về độ cao, nên phải chịu hạn chế nhất định về mặt lực cản và sự cân bằng, ảnh hưởng đến tốc độ.
Theo tiếng còi vang lên, chuẩn bị xuất phát, bên tai tràn ngập những tiếng cổ vũ cố lên, đội xanh lá cây của Trần Khả Như đã liên tục dẫn đầu với ba gậy liên tiếp.
"Xuân Mai, khẩn trương sao?"
Chân phải của cô và chân trái của Xuân Mai được buộc chặt lại với nhau.
Xuân Mai đáp lại cô với một nụ cười tươi như hoa: "Không khẩn trương, chị Khả Như, nhóm của chúng ta sẽ thắng."
"Cho dù có thua cũng không sao, quan trọng là đã tham gia, có đúng hay không?"
Trần Khả Như làm sao có thể nói với Phan Xuân Mai, rằng mình không có một chút chắc chắn nào với việc chạy bộ này, coi như là nói trước với Phan Xuân Mai để phòng hờ.
Đội xanh lá cây cầm gậy dẫn đầu chạy tới.
"Xuân Mai, nhớ lời chị đã nói với em, chân trái